Đừng mãi chông chênh ở tuổi 22, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi
2019-04-22 08:25
Tác giả: Hồng Hạnh
blogradio.vn - Ở tuổi 22, nó có gì trong tay? Tình yêu không, công việc cũng không, thành tích lại càng chẳng có gì nổi bật. Có nhiều lúc nó nghĩ rằng, sao cuộc đời nó thiếu thốn đến vậy, sao cuộc sống với nó tẻ nhạt biết nhường nào.
***
Con bé ngồi thu lu ở góc giường, ly cà phê đã nguội lạnh từ lúc nào, màn hình máy tính vẫn đang sáng, ngổn ngang đó là những thông tin về tuyển dụng. 12h đêm, nó vẫn loay hoay tìm kiếm cho mình một việc làm, 12h đêm, nó vẫn thao thao nghĩ về tương lai của chính mình – ngã rẽ nào cho tương lai ấy?
Nó vốn là một đứa xuất thân từ miền quê nghèo khó, gia đình đông anh chị em, quê nó mọi người quanh năm lam lũ để mưu sinh kiếm sống. Là một đứa học khá nhất nhà, tính tình lại ngoan ngoãn, nó được ba mẹ cho lên Hà Nội học đại học. Nếu ai hỏi nó có vui không khi được đi học? Vui chứ? Tự hào không khi được học “to” nhất nhà? Tự hào chứ. Nhưng đằng sau những niềm vui, niềm tự hào ấy là cả dãy những lo toan, áp lực của tuổi trẻ.
Ở tuổi 22, nó có gì trong tay? Tình yêu không, công việc cũng không, thành tích lại càng chẳng có gì nổi bật. Có nhiều lúc nó nghĩ rằng, sao cuộc đời nó thiếu thốn đến vậy, sao cuộc sống với nó tẻ nhạt biết nhường nào.
Suốt một năm sau khi tốt nghiệp, nó vẫn không thể tìm nổi cho mình một công việc tử tế, chứ chưa muốn nói rằng phù hợp với ngành nó đã theo học . Nó cứ mơ hồ rằng, với tấm bằng loại giỏi của một ngôi trường có tiếng, với tất cả những kinh nghiệm nó tích lũy được khi đi làm thêm, nó sẽ tự tin kiếm tìm cho mình một công việc như ý muốn. Nhưng không phải vậy, nó đã nhầm ngay từ trong tư tưởng, mọi thứ với nó không hề dễ dàng, mà đúng hơn là thật sự khó khăn.
Bố mẹ ở quê vẫn cứ nghĩ rằng nó đang làm việc cho một công ty nào đó, không ai biết được rằng, nó đang gồng mình lên để đối diện với cuộc sống nơi đất khách quê người. Hà Nội này không dành cho nó, sao nó thấy mình cô đơn, lẻ loi quá. Những lúc như thế này, thứ duy nhất nó nghĩ về chính là gia đình. Nó chỉ muốn lao thật nhanh về với bố mẹ, về với những người thân yêu của nó. Bởi vậy mỗi khi về quê, là nó đâu muốn rời đi, nó bất chấp nghỉ cả học, nghỉ cả làm để ở nhà lâu hơn. Những lúc đông vui như thế, nó sẽ không nghĩ ngợi vu vơ, nỗi buồn cũng tự nhiên mà biến mất. Nghĩ đến gia đình, nó bỗng dưng òa khóc, hai hàng nước mắt lăn xuống đôi gò má, cổ họng nghẹn ứ lại, nó cố gắng không khóc thành tiếng, bởi chị gái nó đang nằm ngủ bên cạnh và nó vẫn đang ngồi thu lu ở góc giường. Nó khóc vì nó nghĩ mình không làm được gì cho gia đình, nó khóc vì nó nghĩ mình thật là bất tài vô dụng. 22 tuổi, quãng đời đẹp nhất của tuổi trẻ, vậy là nó vẫn chẳng có gì, ngoài tình yêu dành hết cho gia đình.
Nó từ từ nằm xuống, màn hình máy tính vẫn còn sáng, ly cà phê vẫn còn bỏ dở. Nó vắt tay lên trán và bắt đầu suy nghĩ về tương lai của chính mình- rồi sẽ đi đâu về đâu? Nó không biết được ,nó không rõ nữa, nó vẫn hay tự vấn mình như thế. Nó thấy mình cô đơn, lẻ loi quá. Căn phòng trọ 18m2 bỗng nhiên thu bé lại, nó nhìn lên trần nhà, từng mảng sơn bong vỡ ra, màn đêm mù mịt như chính cuộc đời nó vậy, mọi thứ xung quanh nó vẫn sử dụng sao đêm nay xa lạ thế.
Nghĩ đến đó, nước mắt nó lại chảy nhiều hơn, đôi bàn tay đưa ngang quệt những giọt nước mắt chỉ trực tuôn rơi, ướt đẫm vệt dài trên gối. Ở ngoài hiên , mưa mùa hạ bắt đầu rơi, lộp độp trên mái nhà. Cũng đã qua 12h đêm, đôi mắt nó thiếp đi lúc nào không hay, giọt nước mắt cũng đã khô dần đi. Nó tự nhủ với bản thân mình rằng: “Ngủ đi cô gái, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi”.
© Hồng Hạnh – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chơi vơi giữa Sài Gòn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?