Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé!
2021-01-12 01:26
Tác giả: Trần Xuân Trọng
blogradio.vn - Cùng là những người xa quê, Minh hiểu hơn hết sự trống trải, cô đơn của những người con xa xứ. Khi đó họ cần đó là một điểm tựa tinh thần để có thể bấu víu, vượt qua khó khăn. Nó như hơi ấm của ngọn lửa trong đêm, vừa thắp lên hi vọng vừa bao bọc, bảo vệ.
***
Bên ngoài vẫn đang mưa gió, Minh đặt cuốn sách xuống, hai tay xoa vào nhau cho đỡ lạnh. Dưới chiếc bàn nhỏ còn có một cốc trà hoa cúc đã nguội. Minh không còn nhớ mình ngồi đây từ lúc nào.
Hôm nay là ngày chủ nhật cuối cùng của năm, cậu đã tự cho phép bản thân ngủ nướng đến mười giờ sáng. Trong tiết trời mùa đông lạnh giá, hơi ấm trong chăn làm cho con người cảm giác ấm áp hơn. Nhiều người chỉ muốn cả ngày trùm kín chăn từ đầu đến chân, hơi ấm lúc đó làm cho con người thấy cả cảm giác an toàn. Hôm nay không có tiếng chuông báo thức, âm thanh luôn thôi thúc Minh thoát ra khỏi cái kén của mình. Cậu tỉnh dậy cảm thấy một ngày cuối tuần thật dễ chịu. Cậu có thể tự tay làm những món ăn mình yêu thích, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa nghe những bản nhạc acoustic sâu lắng.
Xong đâu đấy đã là một giờ chiều, Minh bỏ đôi găng tay ra, thở phào nhẹ nhõm, nhìn thành quả mình làm sau mấy tiếng vất vả. Khóe môi mỉm cười, đây là thời gian duy nhất trong tuần cậu dành cho căn phòng trọ chỉ vỏn vẹn mười lăm mét vuông. Diện tích tuy hạn chế nhưng đồ đạc bên trong đều tiện nghi và ngăn nắp. Mọi thứ được cậu bài trí một cách tỉ mỉ. Cạnh đầu giường là một giá sách nhỏ, đây là nơi được cậu chăm chút và yêu thích nhất. Hai ngăn dưới để nhiều loại sách, trong đó có phân nửa là tiểu thuyết của Dostoevsky. Hai ngăn trên để đồ đạc cá nhân và một chậu cây nhỏ, mọi ngóc ngách đã được lau dọn kĩ lưỡng để tránh cho bụi bám vào.
Minh ngả lưng lên chiếc giường êm ái, nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư thái. Những ngày cuối năm, ai cũng tất bật mua sắm đồ đạc mang về quê. Dãy phòng trọ ngày thường cũng nhộn nhịp tiếng sinh viên nói cười nhưng bây giờ mọi người hầu như đã về quê hết. Minh còn ở lại đây vì công ty cậu thiếu người trực. Cả năm có một lần Tết, ai cũng mong muốn về quê sớm bên gia đình. Minh cũng thế nhưng cậu vẫn còn độc thân, lại là con trai nên ai nấy đều nhờ cậu thay họ. Minh đã suy nghĩ nhiều và quyết định ở lại.
Một lúc sau, cậu với lấy chiếc điện thoại, đôi tay nhanh thoăn thoắt lướt bảng tin facebook. Như thói quen cũ, cậu tìm kiếm những quán cà phê đẹp nhất để chuẩn bị tận hưởng hết buổi chiều cuối tuần. Sau một hồi lâu cân nhắc, cậu đã lựa chọn được một quán có cách bài trí rất hiện đại, đồ uống được mọi người đánh giá cao. Minh không đắn đo gì nữa, cậu quyết định trở dậy, bắt đầu sửa soạn quần áo. Trong thời tiết lạnh giá, một chiếc áo khoác len, quần âu, đôi tất dài chân là lựa chọn phù hợp.
Cửa sổ mở ra, Minh nhìn ngó phố phường xung quanh. Cậu thấy bầu trời rất âm u, bầu không khí được bao bọc bởi một làn khói mỏng. Minh không biết đó là sương hay bụi mịn. Không khí Hà Nội mấy ngày gần đây làm cho mọi người có cảm giác khó chịu, nhất là những người làm văn phòng. Từ sáng đến chiều muộn, họ luôn bó hẹp mình trong phòng làm việc nhỏ, cặm cụi trước bàn máy tính, đầu óc căng thẳng, hai vai mỏi nhừ. Mỗi ngày của họ đều trải qua như vậy, đến hôm sau lại lặp lại, không có gì thay đổi nhiều.
Sau khi đã khóa phòng kĩ càng, Minh đi ra chờ thang máy. Cậu bất giác ngoái nhìn lại nơi cuối dãy hành lang. Ở đó còn hai căn phòng trọ, xung quanh không có một ngóc ngách nào ánh sáng có thể lọt đến. Cửa thang máy mở ra, Minh đi vội vào trong mà không để ý đến người đang đi ra.
“Ui da!”
Hai người giật mình nhìn nhau, trước mặt Minh là một cô gái nhỏ nhắn. Cô bé bối rối, hai tay đan vào nhau nói:
“Em xin lỗi!”
“Anh không sao!”
“Lần sau em sẽ chú ý ạ!”
Minh nhìn thấy mặt cô bé đỏ ửng thì khẽ mỉm cười:
“Không sao đâu! Em ra đi, thang máy đang kêu kìa!”
Cô bé lúc này mới để ý đến tiếng kêu hối thúc bên cạnh lại càng bối rối bước vội ra ngoài. Minh cũng theo đó vào trong, thang máy từ từ đóng lại, bên ngoài là dáng lưng nhỏ bé cùng mái tóc dài ngang lưng khuất dần sau dãy hành lang tối.
Quán cà phê Minh chọn cách nhà khoảng sáu cây số. Khoảng cách đó là quá xa để uống một cốc nước nhưng đối với một số người chỉ cần tìm được đúng quán thì khoảng cách xa hay gần không còn quan trọng. Chiếc xe máy từ từ lăn bánh trên những tuyến phố tấp nập người. Minh ngắm nhìn hai bên, vẫn chỉ là những khung cảnh đó, nhà cửa san sát nhau, người qua, kẻ lại. Một không gian chật chội và tù túng, Tết đến ở nơi thành thị như càng làm cho con người vội vã hơn. Chỉ khi đi sâu vào nội thành mới xuất hiện một vài tuyến phố có cây cối. Lúc đó, Minh còn cảm nhận thấy đâu đó trong khoảng không có hương thơm nhè nhẹ của mùi hoa sữa còn vương. Hai bên ven đường xuất hiện những hàng bán rong, đôi quang gánh cong hai bên vậy mà dáng đi của các bà, các chị vẫn nhanh nhẹn và thoải mái.
Mải ngắm nhìn, Minh đã không để ý đến sự thay đổi đột ngột của thời tiết. Cơn mưa bất chợt đến khiến cậu phải tấp vội vào một quán ven đường. Chỗ cậu đứng là mái hiên của một quán cà phê kiểu cổ điển, không gian nhìn từ ngoài vào không thấy có gì đặc biệt. Minh dự định mặc áo mưa rồi đi tiếp nhưng cậu đã nhìn thấy một hình dáng quen thuộc qua ô cửa kính nhỏ. Đó chính là cô bé lúc nãy cậu gặp ở thang máy. Vẫn là dáng người nhỏ bé đó nhưng mái tóc đã được búi cao, đằng trước còn có một chiếc tạp dề nhỏ. Cảm giác kì lạ trong người đã hối thúc cậu đẩy cánh cửa gỗ nặng nề bước vào trong.
Thấy có khách, cô bé cúi người, giọng nói nhẹ nhàng:
“Kính chào quý khách!”
Minh nở một nụ cười đáp lại. Khi đã nhận ra người trước mặt, cô bé có chút gì đó bối rối nhưng ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh. Cậu cũng nhanh chóng chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa kính. Từ đây có thể nhìn rõ được cơn mưa phía bên ngoài. Minh nhớ ra dự báo thời tiết có nói hôm nay gió mùa Đông Bắc tràn về. Những hạt mưa mang theo cảm giác lạnh lẽo làm cho tâm hồn những kẻ cô đơn không khỏi trùng xuống.
“Anh muốn gọi đồ uống gì?”
“Cho anh một ly trà hoa cúc nóng nhé!”
Cô bé nói Minh chờ một lúc rồi đi nhanh ra quầy pha chế. Trên mặt bàn có đặt cuốn “Đêm trắng”, cậu lật giở từng trang rồi bị cuốn vào đó lúc nào không hay.
“Anh cũng thích Dostoevsky à?”
Minh giật mình nhìn lên, cô bé ngồi trước mặt cậu từ lúc nào không biết. Ngoài trời cơn mưa vẫn chưa ngớt, không khí như càng thêm lạnh. Xung quanh quán không có thêm vị khách nào, phía xa chỉ có tiếng lau dọn của một cậu nhân viên pha chế. Minh đặt cuốn sách ngay ngắn xuống bàn, nhẹ nhàng hỏi:
“Cuốn sách này là của em sao?”
Cô bé trước mặt lặng lẽ gật đầu.
“Hình như em mới chuyển đến khu trọ?”
“Em đến đầu tuần trước. Chắc anh đi làm suốt nên không biết!”
“Ừ! Em chưa về quê sao?”
“Em ở lại làm thêm, mấy hôm nữa mới về!”
Minh đã từng nghĩ mọi người đã về quê hết, cả tầng chỉ còn mỗi mình không ngờ vẫn có một cô bé ở lại. Cậu nhớ đến mấy năm trước khi mình còn là sinh viên cũng từng lăn lộn, làm thêm kiếm tiền như thế. Người ta nói Hà Nội là thành phố đáng sống nhưng có người lại nói muốn sống được ở đây trước tiên phải có tiền, còn muốn sống tốt thì cần phải thật nhiều tiền. Với những người ở tỉnh lẻ lên học hành, kiếm công ăn việc làm như Minh thì lại càng vất vả hơn. Mỗi ngày chỉ có thể tự mình làm mọi thứ, có những lúc mệt mỏi, chỉ có thể nhốt mình trong căn buồng kín, ngủ một giấc cho quên hết.
Nói chuyện được mười phút thì có khách vào, cô bé đứng lên chào Minh rồi bước đi. Chỉ còn lại một mình Minh ngồi đó, cậu dõi mắt theo từng cử chỉ của cô. Cùng là những người xa quê, Minh hiểu hơn hết sự trống trải, cô đơn của những người con xa xứ. Khi đó họ cần đó là một điểm tựa tinh thần để có thể bấu víu, vượt qua khó khăn. Nó như hơi ấm của ngọn lửa trong đêm, vừa thắp lên hi vọng vừa bao bọc, bảo vệ. Minh nhìn ra bên ngoài, cơn mưa vẫn chưa ngớt, phía đối diện có một mái hiên, có vài người đang đứng. Trên khuôn mặt họ thoáng vẻ lo lắng, ủ rũ, hai tay không ngừng xoa vào nhau tìm hơi ấm.
“Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc nước nóng này!”
Minh giật mình ngoái đầu nhìn lại, cô bé đã đứng ở đó từ khi nào không biết. Cậu nhìn xuống thì ly trà của mình đã nguội lạnh, bên cạnh đặt một cốc nước bốc hơi nghi ngút.
Minh mỉm cười nói: “Cảm ơn em!”
Cô bé cười rồi quay trở về làm việc. Minh nhìn cốc nước trước mặt một lúc rồi dùng cả hai tay nâng lên. Đôi bàn tay cậu bao bọc, cảm nhận trọn vẹn hơi ấm xung quanh.
© Ngô Đồng - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tách ly dùng để uống trà tình ca để hát em là để yêu l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu