Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé!

2021-01-12 01:26

Tác giả: Trần Xuân Trọng


blogradio.vn - Cùng là những người xa quê, Minh hiểu hơn hết sự trống trải, cô đơn của những người con xa xứ. Khi đó họ cần đó là một điểm tựa tinh thần để có thể bấu víu, vượt qua khó khăn. Nó như hơi ấm của ngọn lửa trong đêm, vừa thắp lên hi vọng vừa bao bọc, bảo vệ.

***

Bên ngoài vẫn đang mưa gió, Minh đặt cuốn sách xuống, hai tay xoa vào nhau cho đỡ lạnh. Dưới chiếc bàn nhỏ còn có một cốc trà hoa cúc đã nguội. Minh không còn nhớ mình ngồi đây từ lúc nào.

Hôm nay là ngày chủ nhật cuối cùng của năm, cậu đã tự cho phép bản thân ngủ nướng đến mười giờ sáng. Trong tiết trời mùa đông lạnh giá, hơi ấm trong chăn làm cho con người cảm giác ấm áp hơn. Nhiều người chỉ muốn cả ngày trùm kín chăn từ đầu đến chân, hơi ấm lúc đó làm cho con người thấy cả cảm giác an toàn. Hôm nay không có tiếng chuông báo thức, âm thanh luôn thôi thúc Minh thoát ra khỏi cái kén của mình. Cậu tỉnh dậy cảm thấy một ngày cuối tuần thật dễ chịu. Cậu có thể tự tay làm những món ăn mình yêu thích, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa nghe những bản nhạc acoustic sâu lắng.

Xong đâu đấy đã là một giờ chiều, Minh bỏ đôi găng tay ra, thở phào nhẹ nhõm, nhìn thành quả mình làm sau mấy tiếng vất vả. Khóe môi mỉm cười, đây là thời gian duy nhất trong tuần cậu dành cho căn phòng trọ chỉ vỏn vẹn mười lăm mét vuông. Diện tích tuy hạn chế nhưng đồ đạc bên trong đều tiện nghi và ngăn nắp. Mọi thứ được cậu bài trí một cách tỉ mỉ. Cạnh đầu giường là một giá sách nhỏ, đây là nơi được cậu chăm chút và yêu thích nhất. Hai ngăn dưới để nhiều loại sách, trong đó có phân nửa là tiểu thuyết của Dostoevsky. Hai ngăn trên để đồ đạc cá nhân và một chậu cây nhỏ, mọi ngóc ngách đã được lau dọn kĩ lưỡng để tránh cho bụi bám vào.

Minh ngả lưng lên chiếc giường êm ái, nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư thái. Những ngày cuối năm, ai cũng tất bật mua sắm đồ đạc mang về quê. Dãy phòng trọ ngày thường cũng nhộn nhịp tiếng sinh viên nói cười nhưng bây giờ mọi người hầu như đã về quê hết. Minh còn ở lại đây vì công ty cậu thiếu người trực. Cả năm có một lần Tết, ai cũng mong muốn về quê sớm bên gia đình. Minh cũng thế nhưng cậu vẫn còn độc thân, lại là con trai nên ai nấy đều nhờ cậu thay họ. Minh đã suy nghĩ nhiều và quyết định ở lại.

Một lúc sau, cậu với lấy chiếc điện thoại, đôi tay nhanh thoăn thoắt lướt bảng tin facebook. Như thói quen cũ, cậu tìm kiếm những quán cà phê đẹp nhất để chuẩn bị tận hưởng hết buổi chiều cuối tuần. Sau một hồi lâu cân nhắc, cậu đã lựa chọn được một quán có cách bài trí rất hiện đại, đồ uống được mọi người đánh giá cao. Minh không đắn đo gì nữa, cậu quyết định trở dậy, bắt đầu sửa soạn quần áo. Trong thời tiết lạnh giá, một chiếc áo khoác len, quần âu, đôi tất dài chân là lựa chọn phù hợp.

Cửa sổ mở ra, Minh nhìn ngó phố phường xung quanh. Cậu thấy bầu trời rất âm u, bầu không khí được bao bọc bởi một làn khói mỏng. Minh không biết đó là sương hay bụi mịn. Không khí Hà Nội mấy ngày gần đây làm cho mọi người có cảm giác khó chịu, nhất là những người làm văn phòng. Từ sáng đến chiều muộn, họ luôn bó hẹp mình trong phòng làm việc nhỏ, cặm cụi trước bàn máy tính, đầu óc căng thẳng, hai vai mỏi nhừ. Mỗi ngày của họ đều trải qua như vậy, đến hôm sau lại lặp lại, không có gì thay đổi nhiều.

Sau khi đã khóa phòng kĩ càng, Minh đi ra chờ thang máy. Cậu bất giác ngoái nhìn lại nơi cuối dãy hành lang. Ở đó còn hai căn phòng trọ, xung quanh không có một ngóc ngách nào ánh sáng có thể lọt đến. Cửa thang máy mở ra, Minh đi vội vào trong mà không để ý đến người đang đi ra.

“Ui da!”

Hai người giật mình nhìn nhau, trước mặt Minh là một cô gái nhỏ nhắn. Cô bé bối rối, hai tay đan vào nhau nói:

“Em xin lỗi!”

“Anh không sao!”

“Lần sau em sẽ chú ý ạ!”

Minh nhìn thấy mặt cô bé đỏ ửng thì khẽ mỉm cười:

“Không sao đâu! Em ra đi, thang máy đang kêu kìa!”

Cô bé lúc này mới để ý đến tiếng kêu hối thúc bên cạnh lại càng bối rối bước vội ra ngoài. Minh cũng theo đó vào trong, thang máy từ từ đóng lại, bên ngoài là dáng lưng nhỏ bé cùng mái tóc dài ngang lưng khuất dần sau dãy hành lang tối.

Quán cà phê Minh chọn cách nhà khoảng sáu cây số. Khoảng cách đó là quá xa để uống một cốc nước nhưng đối với một số người chỉ cần tìm được đúng quán thì khoảng cách xa hay gần không còn quan trọng. Chiếc xe máy từ từ lăn bánh trên những tuyến phố tấp nập người. Minh ngắm nhìn hai bên, vẫn chỉ là những khung cảnh đó, nhà cửa san sát nhau, người qua, kẻ lại. Một không gian chật chội và tù túng, Tết đến ở nơi thành thị như càng làm cho con người vội vã hơn. Chỉ khi đi sâu vào nội thành mới xuất hiện một vài tuyến phố có cây cối. Lúc đó, Minh còn cảm nhận thấy đâu đó trong khoảng không có hương thơm nhè nhẹ của mùi hoa sữa còn vương. Hai bên ven đường xuất hiện những hàng bán rong, đôi quang gánh cong hai bên vậy mà dáng đi của các bà, các chị vẫn nhanh nhẹn và thoải mái.

Mải ngắm nhìn, Minh đã không để ý đến sự thay đổi đột ngột của thời tiết. Cơn mưa bất chợt đến khiến cậu phải tấp vội vào một quán ven đường. Chỗ cậu đứng là mái hiên của một quán cà phê kiểu cổ điển, không gian nhìn từ ngoài vào không thấy có gì đặc biệt. Minh dự định mặc áo mưa rồi đi tiếp nhưng cậu đã nhìn thấy một hình dáng quen thuộc qua ô cửa kính nhỏ. Đó chính là cô bé lúc nãy cậu gặp ở thang máy. Vẫn là dáng người nhỏ bé đó nhưng mái tóc đã được búi cao, đằng trước còn có một chiếc tạp dề nhỏ. Cảm giác kì lạ trong người đã hối thúc cậu đẩy cánh cửa gỗ nặng nề bước vào trong.

Thấy có khách, cô bé cúi người, giọng nói nhẹ nhàng:

“Kính chào quý khách!”

Minh nở một nụ cười đáp lại. Khi đã nhận ra người trước mặt, cô bé có chút gì đó bối rối nhưng ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh. Cậu cũng nhanh chóng chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa kính. Từ đây có thể nhìn rõ được cơn mưa phía bên ngoài. Minh nhớ ra dự báo thời tiết có nói hôm nay gió mùa Đông Bắc tràn về. Những hạt mưa mang theo cảm giác lạnh lẽo làm cho tâm hồn những kẻ cô đơn không khỏi trùng xuống.

“Anh muốn gọi đồ uống gì?”

“Cho anh một ly trà hoa cúc nóng nhé!”

Cô bé nói Minh chờ một lúc rồi đi nhanh ra quầy pha chế. Trên mặt bàn có đặt cuốn “Đêm trắng”, cậu lật giở từng trang rồi bị cuốn vào đó lúc nào không hay.

“Anh cũng thích Dostoevsky à?”

Minh giật mình nhìn lên, cô bé ngồi trước mặt cậu từ lúc nào không biết. Ngoài trời cơn mưa vẫn chưa ngớt, không khí như càng thêm lạnh. Xung quanh quán không có thêm vị khách nào, phía xa chỉ có tiếng lau dọn của một cậu nhân viên pha chế. Minh đặt cuốn sách ngay ngắn xuống bàn, nhẹ nhàng hỏi:

“Cuốn sách này là của em sao?”

Cô bé trước mặt lặng lẽ gật đầu.

“Hình như em mới chuyển đến khu trọ?”

“Em đến đầu tuần trước. Chắc anh đi làm suốt nên không biết!”

“Ừ! Em chưa về quê sao?”

“Em ở lại làm thêm, mấy hôm nữa mới về!”

Minh đã từng nghĩ mọi người đã về quê hết, cả tầng chỉ còn mỗi mình không ngờ vẫn có một cô bé ở lại. Cậu nhớ đến mấy năm trước khi mình còn là sinh viên cũng từng lăn lộn, làm thêm kiếm tiền như thế. Người ta nói Hà Nội là thành phố đáng sống nhưng có người lại nói muốn sống được ở đây trước tiên phải có tiền, còn muốn sống tốt thì cần phải thật nhiều tiền. Với những người ở tỉnh lẻ lên học hành, kiếm công ăn việc làm như Minh thì lại càng vất vả hơn. Mỗi ngày chỉ có thể tự mình làm mọi thứ, có những lúc mệt mỏi, chỉ có thể nhốt mình trong căn buồng kín, ngủ một giấc cho quên hết.

Nói chuyện được mười phút thì có khách vào, cô bé đứng lên chào Minh rồi bước đi. Chỉ còn lại một mình Minh ngồi đó, cậu dõi mắt theo từng cử chỉ của cô. Cùng là những người xa quê, Minh hiểu hơn hết sự trống trải, cô đơn của những người con xa xứ. Khi đó họ cần đó là một điểm tựa tinh thần để có thể bấu víu, vượt qua khó khăn. Nó như hơi ấm của ngọn lửa trong đêm, vừa thắp lên hi vọng vừa bao bọc, bảo vệ. Minh nhìn ra bên ngoài, cơn mưa vẫn chưa ngớt, phía đối diện có một mái hiên, có vài người đang đứng. Trên khuôn mặt họ thoáng vẻ lo lắng, ủ rũ, hai tay không ngừng xoa vào nhau tìm hơi ấm.

“Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc nước nóng này!

Minh giật mình ngoái đầu nhìn lại, cô bé đã đứng ở đó từ khi nào không biết. Cậu nhìn xuống thì ly trà của mình đã nguội lạnh, bên cạnh đặt một cốc nước bốc hơi nghi ngút.

Minh mỉm cười nói: “Cảm ơn em!”

Cô bé cười rồi quay trở về làm việc. Minh nhìn cốc nước trước mặt một lúc rồi dùng cả hai tay nâng lên. Đôi bàn tay cậu bao bọc, cảm nhận trọn vẹn hơi ấm xung quanh.

© Ngô Đồng - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tách ly dùng để uống trà tình ca để hát em là để yêu l Radio Tình Yêu

Trần Xuân Trọng

Trà hay cà phê

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top