Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi đã chẳng còn là tôi của ngày xưa nữa

2018-10-10 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi chợt nhận ra, “cơn mưa mùa hạ đã cuốn trôi tất cả, chôn dấu những nỗi niềm” và những bí mật rồi sẽ bị thời gian vùi lấp. Hạ không còn nhẹ nhàng, không còn ngây thơ như ngày đầu tháng tư, và tôi cũng không còn là tôi của cơn cơn mưa mùa hạ năm ấy...

***

blog radio, Tôi đã chẳng còn là tôi của ngày xưa nữa

Sài thành hôm nay tấp nập quá, giữa dòng người đổ xô ra đường trong một buổi chiều tan ca. Tôi đứng bên cạnh con nước Bạch Đằng đang trôi, từng cơn gió lướt qua, nhẹ nhàng, mát dịu, kéo theo từng hạt bụi trắng xóa cả khung trời. Để mặc con phố vội vã với dòng xe nối đuôi nhau, như cố tìm kiếm một điều gì.

Tôi lặng nhìn về phía bên kia con phố đi bộ, những chú bồ câu nhẹ chao tìm chốn để có một giấc ngủ yên lành. Một cảm giác cô đơn đến lạ lùng. Những lúc như thế, trong một vài mảnh ký ức nhạt nhòa tôi lục tìm nhớ lại - một người cũ đã xa.

Trong những vụn tưởng chừng bỏ quên ở phía sâu mảng tối của tâm hồn, một thời áo trắng hiện về như chỉ mới ngày hôm qua. Buổi học vừa kết thúc, chúng tôi đang cùng trở về từ ngôi trường bé nhỏ. Từ phía sau, tôi nhanh nhảu tiến đến bước cùng em.

Em cười, một nụ cười rạng ngời, làn môi đỏ hình trái tim nhỏ nhắn yêu kiều. Kể hết làm sao cái cảm giác lúc ấy, tim dường như hẫng đi một nhịp, cảm giác rộn ràng, lâng lâng, càng về sau càng thổn thức dồn dập. Em hỏi tôi một vài câu hỏi nhỏ trong bài học vừa kết thúc gần đây, một vài bài toán khó trả lời, vài bài văn chưa thực sự hiểu ý. Cứ như thế tháng năm trôi nhẹ nhàng xa xăm.

Tôi nhớ về những ngày mưa tầm tã, con đường làng lấm lem bùn đất, tà áo dài buộc cao vẫn nhuốm màu xám ruộng đồng. Những cơn mưa kéo dài vài ngày, chiếc áo mưa là người bạn cận kề, đôi khi điểm xuyến vài chiếc dù sặc sỡ màu sắc. Những ngày như thế, chúng tôi vẫn hay nán lại lớp học, cho cơn mưa ào ào đang đổ, thưa ngớt đi những giọt nước. Em và tôi hay tán gẫu vài câu chuyện của tuổi học trò thơ ngây, của những cảm xúc ban đầu. Sau những ngày mưa tầm tã, cuối đông cái giá lạnh sẽ về kèm theo những cơn mưa phùn buốt giá. Em và tôi cuộn tròn trong những ấm áp, từ chiếc áo len hay từ tình yêu vừa chớm nở. Một năm học trôi qua, một điều gì vừa chớm nở trong tôi.

Trong tất cả khoảng thời gian xa xưa, những gì tồn tại giữa hai chúng ta là tình bạn đơn thuần, che lấp đi tình yêu đang nồng cháy. Tôi đã yêu em trong muôn vàn khoảnh khắc, từ mái tóc, nụ cười, ánh mắt thơ ngây. Từ giọng nói, cử chỉ hằng ngày. Nhưng chưa bao giờ, phút giây nào tôi ngỏ lời yêu em.

blog radio, Tôi đã chẳng còn là tôi của ngày xưa nữa

Thủa học trò thơ ngây với cái nắm tay khiến hai trái tim loạn nhịp, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng in hằn sâu lắng. Nhiều lần tôi hẹn em, em hẹn tôi, nhưng chẳng ai nhắc đến một nỗi niềm khắc hoải tường chừng đã bỏ quên.

Ngày hạ cuối, tôi cố tìm em để nói ra hết lòng mình, để mai này chẳng còn sự hối tiếc. Nhưng ai biết được, một vài bí mật mãi bị thời gian vùi lấp. Chúng tôi đã lặng im, cho đến cả hôm nay, cho đến những ngày hồi tưởng trở lại chỉ đầy những hối tiếc:

“Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước"

Tình đầu mấy khi kết màu hoa thắm, chỉ là những cảm xúc thiêng liêng để nhớ để thương. Tôi đã từng nghe người ta bảo tình đầu chỉ là để nhớ. Mà đúng vậy, tất cả chỉ là những ký ức tôi giữ, tôi tìm. Mùa hè năm trước tôi trở về, thăm lại làng quê nuôi tôi lớn lên, cũng là để tìm em, như một thói quen mà hoài niệm cũ tạo thành. Trên chiếc xe, màn đêm buông thả, em ngồi phía sau lặng thinh, làn tóc rối xõa đều. Chúng tôi ôn lại những ngày cũ, những ngày có bạn có bè, có trường có lớp, có thầy tôi, cô tôi. Nhưng cũng ngập ngừng một vài lời đáng lẽ sẽ phải nói. Ra về tôi dồn hết can đảm, níu tay em lại, dành cho em một nụ hôn nhẹ, mà đáng lẽ phải xảy ra từ 3 năm trước. Em cũng nhẹ nhàng đáp lại, như là để trả lại điều chúng tôi nợ nhau từ thủa ngày xưa. Và thế, chỉ có thể...

blog radio, Tôi đã chẳng còn là tôi của ngày xưa nữa

“Chiều nay nhặt cánh phượng hồng bỗng nhớ
Dấu chân xưa ai để lại sân trường
Tự trách mình chẳng nói được yêu thương
Để bay mất cánh phượng hồng thủa ấy!”



Em hỏi tôi có gì gì vậy, còn tôi muốn hỏi rằng em đang nghĩ gì?
“Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại

Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên”

Thật ra chúng tôi đều hiểu, nhưng quá khứ đã lùi xa, tuổi học trò đã nhanh chóng lướt quá rồi dần lặng đọng trong ký ức mỗi chúng ta. Đã 3 năm rồi, tôi có còn quen với cô ấy hôm nay, và người cô ấy thương là tôi của quãng thời gian về trước, những ngày áo trắng học đường. Còn hiện tại, chúng ta có thật sự quen biết nhau không, hay chỉ là bạn cũ lâu năm không gặp?

Hôm ấy trời bỗng đổ mưa bất chợt. Tôi chợt nhận ra, “cơn mưa mùa hạ đã cuốn trôi tất cả, chôn dấu những nỗi niềm” và những bí mật rồi sẽ bị thời gian vùi lấp. Hạ không còn nhẹ nhàng, không còn ngây thơ như ngày đầu tháng tư, và tôi cũng không còn là tôi của cơn cơn mưa mùa hạ năm ấy...

“Thanh xuân mà chúng ta bỏ lỡ mà những phút giây cùng nhau bước tới. Ký ức mà ta gìn giữ là nhưng mảnh vụn của thương đau. Ta còn nợ nhau, nợ cả thanh xuân, nở cả mộng tình một lời xin lỗi vì đã lặng im.”

Tạm biệt nhé, thanh xuân!

© Nguyễn Ngọc Nhật – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đông về lại thấy cô đơn

Đông về lại thấy cô đơn

Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi

Tôi muốn được là tôi

Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu

Tiếng yêu đầu

Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông

Sáo sang sông

À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em

Mẹ của em

Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!

Thương!

Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

back to top