Thanh xuân của một cô gái được bao lâu?
2018-05-04 01:28
Tác giả:

Có người từng hỏi em rằng: “Em đã có người yêu chưa?”
Em cười khẽ: “Ừ thì em có người yêu rồi”.
Người ấy vô cùng hoàn hảo trong mắt em. Anh luôn yêu em hết mực, sẻ chia và chăm lo cho em mọi thứ... Người yêu của em là một người vô cùng tình cảm và rất hiểu suy nghĩ của em... Và vì anh hoàn hảo như thế, nên anh chẳng còn dành cho em nữa rồi.
Tình yêu của chúng ta cũng giống như một giấc mơ vậy có phải không anh, chỉ có em và anh nhìn thấy nó đang tồn tại.
Vì chúng ta đang rất yêu nhau, nên những ngày lễ tết hay những ngày cuối tuần rảnh rỗi... thay vì đi chơi thì em chỉ biết thui thủi ở nhà một mình. Lúc ấy, anh hay thử nghĩ xem rằng anh đã ở đâu? Anh có bạn bè, những mối quan hệ xã giao rộng rãi, nhiều rất nhiều người xung quanh anh, nhưng mà em thì chỉ có mỗi anh!
Vì chúng ta đang rất yêu nhau nên những ngày đặc biệt quan trọng, những ngày mà con gái nhận được tình cảm và sự quan tâm thì với em lại chẳng có gì đặc biệt cả. Vội vàng và hối hả, cuống quýt rồi bơ vơ đi qua những ngày như thế.
Đôi lúc, em thấy mình thật cô đơn và yếu đuối, muốn tìm một ai đó khác ở bên cạnh mình mà sẻ chia mọi thứ. Nhưng rồi em đã nghĩ đến anh, nghĩ đến cái tình cảm mà bọn mình xây đắp và trải qua trong ngần ấy thời gian. Thế là em lại chọn cô đơn, chọn giữ nguyên vẹn lời hứa, giữ nguyên vẹn tình yêu này vì em sợ anh sẽ đau lòng nếu thiếu em!
Và rồi cứ như thế, em cứ mãi đi một mình trên hành trình dành cho hai đứa, mãi đi một mình trên con đường đáng lý là dành cho hai người. Tự trò chuyện, ủi an, tự yêu thương lấy bản thân mình trên suốt hành trình ấy. Em đã nghĩ: “Không biết là chúng ta có thực sự đang yêu nhau hay là đang ràng buộc nhau bằng sợi dây vô hình rồi tự làm khổ bản thân mình như thế?”

Có nhiều lúc em thấy mình thật sự ngu ngốc khi tin tất cả mọi điều anh nói. Tin rằng người ta vô cùng yêu thương nhau, nhưng chính vì rào cản gia đình, xã hội, rào cản gia cảnh và cuộc sống... nên chẳng thể nào đến được với nhau. Tin rằng tình cảm mà anh dành cho em là trọn vẹn, là hứa hẹn ngàn đời chẳng bao giờ thay đổi.
Và, em cũng tin rằng tình yêu của anh dành cho em là chưa đủ lớn!
Anh từng hứa với em rằng bọn mình cứ yêu nhau như bây giờ, cứ im lặng như thế mà chẳng cần một ai biết đến vì anh cho rằng anh trưởng thành để hiểu tình yêu của anh dành cho em không cần phải công khai cho tất cả mọi người biết. Anh từng hứa bọn mình cứ như thế cho đến lúc anh thành công rồi anh sẽ tính! Vậy anh à! Khi nào thì anh có thể tính chuyện yêu em? Là năm năm, mười năm, hai mươi hay là ba mươi năm nữa? Có phải anh sẽ chờ, chờ đến lúc thanh xuân của em trôi qua đi thì anh sẽ yêu em không?
Thanh xuân của em được bao lâu, anh có biết không?

Đối với một người con trai thì có lẽ năm họ ba mươi tuổi là cái tuổi của sự đỉnh đạc, trưởng thành và cũng chính là lúc họ nhận được nhiều nhất những thành công. Nhưng với một người con gái, ba mươi tuổi đã chẳng còn mấy tuổi xuân. Em thật sự không muốn nghĩ đến lúc đấy! Lúc mà trái tim em héo khô, đầy những vết xước chẳng lành và rồi thì em cũng sẽ chẳng yêu thêm được ai. Em rất sẵn lòng dành cả thanh xuân của mình chỉ để yêu thương một người, dành cả thanh xuân của mình để dốc lòng mà yêu một người sâu đậm. Nhưng em lại chẳng thể dùng cả thanh xuân của mình, chỉ để yêu một người để khi đến cuối đoạn thanh xuân ấy em bị bỏ lại trong quên lãng. Nếu thật là như thế thì có lẽ lúc ấy, em sẽ rất đáng thương đấy anh à.
Bởi thế, nếu như anh thật sự cần và yêu em thì anh hãy nói với em một tiếng thôi. Và nếu như anh chẳng còn yêu em nữa thì cũng hãy cứ nói với em nhé, dù có đau lòng đến mấy thì thời gian cũng sẽ chữa lành vết thương ấy thôi. Biết đâu rồi em sẽ lại yêu một người khác, một người khiến em hạnh phúc suốt cả tuổi thanh xuân.
Như vậy đi anh nhé!
© Lam Nguyen – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đông về lại thấy cô đơn
Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi
Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu
Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh
Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông
À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em
Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!
Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình
Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.