Khép cánh cửa lòng bỏ mặc cả thanh xuân
2018-03-21 01:16
Tác giả:
Thì em đã không còn đợi nữa
Bởi tim lạnh rồi nên đành thôi đóng cửa
Kẻo cơn gió hỗn hào xé lòng mắt em cay
Có những ngày thèm khát một cơn say
Để bao ấm ức xuôi theo dòng nước mắt
Cúi xuống tim mình thấy chịt chằng vết cắt
Rồi chúng cũng tự lành... chẳng đợi nổi chỉ khâu
Em tiếc sợi gầu dài bởi lầm tưởng nước giếng sâu
Hứa hẹn thì đong đầy
mà chẳng có bao nhiêu điều tồn tại
Lầm lũi một mình bữa cơm chiều hoang hoải
Nhìn lớp bụi phủ dày ngày xưa cũ đón đưa

Đã từng vẽ một ngôi nhà che vừa đủ nắng mưa
Có đôi bóng đi về, tiếng cười vang góc bếp
Đã từng vẽ những cuối tuần thơm hương gạo nếp
Ta rời chốn thị thành vui tiếng hát đồng quê
Đã từng vẽ những cuộc chơi sẽ chỉ ở bên lề
Những điều làm cùng nhau mới làm nên tổ ấm
Đã từng vẽ con đường phía chân trời xa thẳm
Ta đồng hành với nhau trên muôn nẻo hành trình
Nhưng... có biết bao điều chẳng thể ngờ giữa cuộc nhân sinh
Người xa cách người cuối cùng cũng chỉ vì bản ngã
Những thoả thuận không thành, ta thành người xa lạ
Khép cánh cửa lòng, bỏ mặc cả thanh xuân
Dũng khí cho một lần đối diện với gian truân
Chưa kịp thắp lên
người đã vội vàng dập tắt
Thôi thì mảnh tình xưa một mình em cúi nhặt
Và lặng lẽ chôn vùi trong sâu tận đáy tim
Cánh cửa một ngôi nhà từ nay khép im lìm
Những vui buồn chìm dần trong quá vãng
Thời gian sẽ trao cho mình một liều quên lãng
Để một ngày thật thà, ta tha thứ cho nhau
© Lạc Nhiên - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin
Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.