Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi đã bật khóc vì lời nói dối của mẹ

2019-06-23 08:30

Tác giả: Thiên Giao


blogradio.vn - Nếu ai đó hỏi tôi rằng: Hạnh phúc đối với bạn là gì? Thì tôi sẽ trả lời ngay mà không cần phải đắn đo suy nghĩ: "Hạnh phúc của tôi là được làm con của mẹ".

***

Nếu ai đó hỏi tôi rằng: Hạnh phúc đối với bạn là gì? Thì tôi sẽ trả lời ngay mà không cần phải đắn đo suy nghĩ: "Hạnh phúc của tôi là được làm con của mẹ".

Mẹ tôi chỉ học hết cấp 2, mẹ chưa bao giờ kèm tôi học hay dạy tôi luyện chữ. Mẹ chỉ là nông dân, thu nhập rất thấp, mẹ chưa bao giờ cho tôi một khoản tiền tiêu vặt nào trong tháng, cũng không thể mua cho tôi búp bê, gấu bông hay quần áo đẹp. Mẹ không biết đi xe máy nên mẹ không thể chở tôi đi chơi hay đưa đón tôi đến trường khi tôi học xa nhà. Mẹ luôn bận rộn từ sáng sớm đến tận khuya nên chưa bao giờ có thời gian để ngồi nghe tôi thủ thỉ tâm sự về những chuyện ban sáng trên lớp học, hay kể cho tôi nghe câu chuyện Nàng tiên cá tôi vẫn thích. Mẹ tôi không được như mẹ đám bạn, không thể mua cho tôi những thứ tôi muốn, cũng không làm những việc mẹ đám bạn vẫn làm cho chúng mỗi ngày.

Tôi đã từng rất ghét mẹ. Lúc nhỏ, tôi luôn cảm thấy mình thiệt thòi, thiếu thốn mọi thứ so với bạn bè. Tôi thèm được như đám bạn, thèm có người mẹ như mẹ của chúng. Chưa bao giờ tôi đặt mình vào vị trí của mẹ và chưa một lần tôi hiểu cảm giác mẹ đã trải qua, nỗi khổ cực mẹ đã phải chịu. Khi tôi đủ lớn để hiểu ra mọi thứ thì mẹ tôi đã đi qua quá nửa đời người, mái tóc ngả màu pha sương, những vết chân chim đã in hằn lên mắt mẹ. Tôi hối hận liệu có còn kịp không?

Ngoại tôi vẫn thường kể chuyện về mẹ, mỗi lần như thế ngoại đều khóc. Còn tôi thấy nghẹn ứ ở cổ, nước mắt rơi lúc nào không hay. Ngoại bảo "con cái là lộc trời cho" nhưng với mẹ tôi, sinh mỗi đứa con là chịu thêm một nỗi tủi hờn, một vết thương lòng không thể xóa. Ngày tôi chào đời, mẹ đã khóc rất nhiều, khóc vì hạnh phúc và khóc vì tủi nhục phải gánh. Vì tôi là con gái, là đứa con gái thứ hai mẹ sinh ra nên bị nhà chồng hắt hủi, cái gia đình trọng nam khinh nữ ấy vào đêm đầu tiên mẹ về nhà sau khi sinh tôi, người ta dựng giường đuổi mẹ. Chưa được một tuần sau sinh mẹ phải ra đồng làm việc nên giờ tuổi chưa cao mà chân tay đã mỏi, đau nhức khi trở trời.

Nhớ năm tôi học lớp 2, trời bão lớn nhà lại dột, mẹ đã thức suốt đêm ngồi ôm tôi vào lòng, dùng một tấm áo mưa che cho tôi còn mẹ chịu ướt. Lần đó vì tôi mẹ ốm, tôi nhớ mãi không quên.

Tôi lên cấp 2, tiền học ngày càng tăng, chi phí học tập càng nhiều. Năm học lớp 8, gần tới ngày tựu trường vẫn chưa có sách vở. Ngày tôi nhập học, mẹ đã chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng mọi thứ, khi tôi hỏi mẹ lấy chúng ở đâu, mẹ nhìn tôi cười hiền: “Mẹ có tiền, con đừng lo, cứ học cho ngoan, cho giỏi”. Lần đó mẹ bớt lúa trong nhà bán lấy tiền mua sắm cho tôi.

Tôi vào cấp 3, học lớp chọn của trường. Lớp học rất giỏi, “phong trào” cũng sôi nổi không kém, đầu năm học cả lớp làm đồng phục lớp, áo lớp, giày lớp cả thảy tận mấy trăm ngàn. Tôi biết mẹ không có tiền, cũng không dám nói thật, lần đó tôi nói dối nạp tiền học thêm. Mẹ đi cấy thuê, bán thêm ít lúa gom đủ tiền, mẹ vui vẻ đưa hết cho tôi, còn hỏi thêm có thiếu không. Đêm, tôi trốn trong chăn khóc, từ đó tôi không nói dối lần nào để xin tiền nữa.

Rồi tôi lên đại học, học ở thành phố xa xôi, xa nhà nên ít khi về. Mỗi tháng vẫn nhận tiền mẹ gửi đều đặn, mẹ gọi điện cũng chỉ dặn dò ăn uống đầy đủ giữ gìn sức khỏe. Đôi lần ham vui nơi phồn hoa đô hội, lâu tôi không gọi về, mẹ lo tôi ốm, gọi lên hỏi đủ thứ rồi nghẹn ngào “cả nhà nhớ con”. Tôi học ở xa được tự do, thoải mái, được cầm tiền tự quản lý chi tiêu, nhiều khi đua đòi sắm sanh, tiệc tùng thâu đêm không tiếc rồi hết tiền lại gọi về mẹ gửi. Có lần về quê bất ngờ, gần giờ cơm, mẹ không kịp chuẩn bị gì mâm cơm chỉ vọn vẹn một tô canh rau và chén nước mắm. Mẹ nhìn tôi “thịt mới hết lúc trưa, chiều nay mẹ bận không kịp đi chợ, cả nhà ăn tạm”. Tối, nghe thằng em thủ thỉ: “Chị hai ơi, mẹ nói dối, ngày nào cũng ăn canh với nước mắm thôi, thỉnh thoảng có thêm cá, lâu rồi em chưa được ăn thịt. Mẹ nói ở nhà ăn khổ chút dành tiền cho hai học, ở thành phố hai mà ốm thì không ai chăm”. Cổ họng tôi nghẹn ứ, đau, nước mắt lã chã rơi mặn chát!

blog radio, Ngày trưởng thành mới thấy người đáng được trân trọng nhất chính là mẹ

Ảnh minh họa: Xóm

Tôi trở lại trường, lao vào học, quyết tâm lấy học bổng. Tôi bắt đầu làm thêm, ngày học tối lại chạy qua quán cà phê. Vừa học vừa làm cực lắm, nhiều lúc khách đông chạy không kịp nghỉ, ngày nhận lương tôi khóc, khóc vì vui và khóc vì tôi thấm thía cái cảm giác đổ mồ hôi, nước mắt để làm ra đồng tiền khó khăn, cực khổ thế nào. Tôi nhớ mẹ!

Tuổi 20, tuổi đẹp nhất của đời người! Tôi nhận ra mình chưa bao giờ nói với mẹ một lời cảm ơn hay xin lỗi. Chưa bao giờ tôi chạy về nhà và ôm mẹ thật chặt, chưa bao giờ mua tặng mẹ một bó hoa thật đẹp hay nấu cho mẹ một bữa ăn ngon. Tuổi 20 tôi mới nhận ra tóc mẹ đã nhiều thêm những sợi bạc, trên trán mẹ đã xuất hiện những nếp nhăn. Áo mẹ cũ rồi, vì đã từ lâu lắm mẹ chưa tự mua đồ cho bản thân, cả một đời chỉ lo cho chồng con mà không nghĩ cho mình. Tôi hối hận vô cùng… Cứ nghĩ rằng sẽ học thật chăm chỉ, sẽ thật thành công và báo đáp mẹ thật nhiều. Nhưng chợt nhận ra thời gian không chờ đợi ai, những điều ấy thật xa xôi quá. Giờ đây, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, ôm mẹ thật chặt, sà vào lòng mẹ thật lâu và nói với mẹ một điều thôi: Mẹ ơi, con xin lỗi. Con yêu mẹ rất nhiều!

© Thiên Giao – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ước gì mình đừng lớn nữa

Thiên Giao

Đọc sách, nghe nhạc

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top