Tớ vẫn nhớ tất cả những gì đã đi qua
2017-01-12 01:25
Tác giả:
Rất lâu rồi mình không cùng trò chuyện, không bước cùng nhau trên con đường cũ, không còn trốn nhà giữa ban trưa bắt dế và...chẳng còn chung một giấc mơ nữa...
Tuổi thơ là thứ chỉ để người ta nhớ về mà thôi. Cuộc sống này khó tính cậu nhỉ? Nó khiến ta dở khóc, dở cười... chông chênh chẳng nơi bấu víu những lúc nặng lòng. Ai rồi cũng chọn cho mình những lối đi riêng, chọn cho mình những ước mơ để sống và cố gắng.
Thời gian thì vô tình quá đỗi. Mới đây thôi, tớ và cậu hay những đứa trẻ đồng trang lứa khác vẫn đang còn mặt búng ra sữa, hồn nhiên và vô tư lự với cuộc sống này. Ngày ngày lên lớp, bắn bi, nhảy lò cò...chiều về ra đồng chăn trâu, cắt cỏ... Vậy mà bỗng chốc, ai cũng đã mang trên mình hai chữ trưởng thành. Bận bịu với công việc, học tập, yêu thương...ta bỏ quên nhau khi nào không hay biết.
Nơi ấy, có khi nào cậu nhớ về tớ, nghĩ về những chuyện đã qua... những lần giận nhau không thèm nhìn mặt?
Còn tớ, tớ vẫn nhớ cậu. Cô bé hay cười, xinh đẹp và giỏi giang. Tớ vẫn giữ nguyên hình ảnh đó rồi cười một mình ngốc nghếch. Thỉnh thoảng tớ lại ước mình bé lại, để được sống với tuổi thơ thêm nhiều lần nữa. Tớ ích kỷ thật nhỉ, đến bây giờ vẫn chưa chịu lớn.

Lâu rồi chúng ta không liên lạc, chẳng một hỏi thăm nhau. Số điện thoại của cậu tớ vẫn lưu bằng tên cũ cách đây bảy năm về trước. Danh sách Facebook của tớ, nickname cậu vẫn sáng mỗi đêm. Nhưng sao chẳng thể mở lời dù chỉ là một câu hỏi thăm. Ta đã quá thờ ơ và vô tình rồi cậu nhỉ?
Cậu đã lớn, đã trưởng thành thật rồi. Cậu có thể giải quyết mọi khó khăn mà không cần tớ, cậu mạnh mẽ hơn và không còn khóc nhè mỗi lúc nhớ nhà như hồi đại học. Cậu có thể tự chạy xe một mình dẫu lúc trước luôn dành chỗ phía sau lưng tớ... Cậu lớn rồi hay tại tớ còn bé?
Tớ nhớ, nhớ tất cả những gì ta đã cùng nhau đi qua. Tớ mong ngày nào đấy mình gặp lại, chúng ta cùng hẹn hò trên những lối cũ. Quán chè hẻm cậu thích, món kem tớ ghiền ăn vào mùa Đông, lang thang trên cánh đồng bằng chiếc xe đạp cũ hay cùng nhau tám hết chuyện trên trời dưới đất, như vậy được không cậu? Tớ muốn nghe những ngày cậu đi qua, những ngày không có tớ. Tớ đợi ngày ấy nhé.
Cậu phải luôn vui và thật hạnh phúc đấy. Giây phút này tớ nhớ và nghĩ về cậu thật nhiều. Gửi cậu... thanh xuân của tớ.
© Tâm An – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.







