Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sài Gòn trong tuổi thơ tôi

2016-11-12 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Tuổi thơi tôi qua đi chung quy vẫn nhạt, vì không có tắm sông, tát mương hay bắt cá, chỉ có con diều báo chị làm không thả được, có chiếc xe cần cẩu thằng em phá gãy cái mui, có cái lồng đèn chị làm bằng gân dừa, có mấy cái bánh Trung Thu ế mẹ mua cho ăn đỡ thèm và cả cái kẹo gòn đó nữa!

***

Có bao giờ giữa đất Sài Gòn bon chen, ta lại cảm nhận được sự đằm thắm và dịu ngọt của một thức giản đơn thường ngày, song lại rất đỗi đặc trưng, gợi ta nhớ về tuổi thơ trọn vẹn, êm ả và bình dị! Để rồi từ đó nhớ về một vùng đất nuôi lớn ta theo một cách rất riêng! Ừ thì Sài Gòn - là cây kẹo bông gòn nhỉ?

Hôm nay đèo mẹ qua chiếc cầu giáp ranh hai quận nhỏ ngoại thành của Sài Gòn, mới cảm thấy thong dong và dễ chịu bởi cái nắng um um, không đốt cháy da thịt người cưỡi xe, chỉ là hâm nóng và đủ thắp sáng những căn nhà cao tầng xa xa bên nhánh sông lớn!

Tôi quay sang bảo mẹ:

“Giống Đà Lạt mẹ ha, mờ mờ, lạnh lạnh, chờ 5-10 năm nữa rồi mình lên Đà Lạt sống luôn hen!”

Mẹ cười:

“Tháng 11 rồi mà, lập đông rồi, để tao ráng sống tới khi đó, sợ sống không nổi!”

Tôi đắn đo:

“Mới có 50 tuổi mà, còn 50 năm nữa lận mà, mẹ cứ lo xa!”

Sài Gòn trong tuổi thơ tôi

Hai mẹ con in hai cái bóng nhạt trên thành cầu, nghe gió thổi vi vu bên tai mát rượi, muốn gợn tí trắc ẩn cũng không được, bởi Sài Gòn hôm nay dễ chịu quá, chiều lòng người quá! Mọi khi đi 5 mét cũng thấy xa, hôm nay đi gần 3 cây số mà cứ tưởng mới trèo lên xe. Lượn lờ một vòng, tôi lại mắc nghĩ về cái tên gọi của cái chốn này.

Tôi có biết đến Sài Gòn qua việc giải thích ngữ từ Hán - Nôm. Là do ghép với từ “Sài” (gỗ) trong tiếng Hán và chữ “Gòn” trong tiếng Nôm (cây bông gòn): Là do khu vự này ngày trước có rất nhiều loại cây này, như một đặc trưng của vùng, mà người xưa nhìn vào, người ta lại đặt để như vậy (Dù đó chỉ là một trong những giả thiết về tên gọi của thành phố này). Nhưng trong tôi, dù có sống ngót 20 năm cũng có thấy cây bông gòn được mấy lần, nên cho tôi gọi nó bằng cái tên đặc trưng theo cách của tôi: Sài Gòn là cây Kẹo bông gòn!

Nhìn mấy đứa em nó tranh nhau xé cái cây kẹo gòn mà lòng không yên, chắc không kiềm chế là nổi thú tính vô xé phụ! Mấy cây kẹo bông xanh đỏ đầy màu sắc, khá khen cho ai nghĩ ra món này, vừa hay lại vừa ngon, nhìn cứ như đưa cái que lên trời rồi guộn mây vào vậy. Nhìn qua thì bông xốp đáng yêu không tả nổi, xé ra rồi đưa vào miệng lại gọn ơ, mà ngọt ngào vô cùng tận. Mà thích nhất là ăn trước đầu ngọn gió, gió thổi bạt tới đâu là dính liền tới đó, phải dùng lưỡi lấy hết phần đường quanh miệng, ở tay, chứ bỏ sao đặng!

Mấy cái trò vui của tụi nhỏ tôi cũng đã từng, thậm chí còn hơn thế. Lúc nhìn cây kẹo lại nhịn thèm không nổi, có khi còn cắm mặt vào cái đống bông xốp ấy hít lấy hít để, rồi trưng cái mặt đầy đường cát ấy về ăn roi ăn chửi! Một ngày đi học vài ngàn, thì nhịn uống nước để mua kẹo, hay đòi chị hai mua cho! Nhà hai đứa nhưng cũng chỉ mua đủ 1 cây, bà chị đã nhường mình cả hơn nửa rồi mà vẫn thấy muốn ăn nữa, mà lúc ấy có biết là ngọt rồi sẽ béo như thế nào, mà là béo thật chứ hả?



Tuổi thơi tôi qua đi chung quy vẫn nhạt, vì không có tắm sông, tát mương hay bắt cá, chỉ có con diều báo chị làm không thả được, có chiếc xe cần cẩu thằng em phá gãy cái mui, có cái lồng đèn chị làm bằng gân dừa, có mấy cái bánh Trung Thu ế mẹ mua cho ăn đỡ thèm và cả cái kẹo gòn đó nữa!

Tôi không mong mình sống đủ đầy, không cần một tuổi thơ trọn vẹn, bởi đối với tôi, tôi đã thực sự hạnh phúc! Tôi yêu nơi tôi ở, yêu con đường tôi đi bộ mỗi ngày, thương mấy nhánh cỏ trót bị tôi bứt mấy lúc nhàn rỗi. Ừ thì ngoại thành nó không xô bồ hay ồn ào, nhưng cũng không phải là không có gì đặc biệt!

Như cái kẹo gòn vẫn còn đấy thôi, nhưng người lớn không ăn vì sợ bị gọi là con nít, vì sợ mút tay, vì sợ bị béo... Nhưng ai biết họ có thèm hay không chứ! Lũ con nít cứ khen ngon, nhưng là chúng nó nói thật, còn tôi bảo không ăn, nhưng trong lòng ngổn ngang.. Ôi người lớn ơi, suy nghĩ, che giấu làm chi, rồi cũng phải trải qua một ngày vui vẻ như bọn trẻ!

© Nhật Khoa – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top