Sài Gòn trong tuổi thơ tôi
2016-11-12 01:25
Tác giả:
Có bao giờ giữa đất Sài Gòn bon chen, ta lại cảm nhận được sự đằm thắm và dịu ngọt của một thức giản đơn thường ngày, song lại rất đỗi đặc trưng, gợi ta nhớ về tuổi thơ trọn vẹn, êm ả và bình dị! Để rồi từ đó nhớ về một vùng đất nuôi lớn ta theo một cách rất riêng! Ừ thì Sài Gòn - là cây kẹo bông gòn nhỉ?
Hôm nay đèo mẹ qua chiếc cầu giáp ranh hai quận nhỏ ngoại thành của Sài Gòn, mới cảm thấy thong dong và dễ chịu bởi cái nắng um um, không đốt cháy da thịt người cưỡi xe, chỉ là hâm nóng và đủ thắp sáng những căn nhà cao tầng xa xa bên nhánh sông lớn!
Tôi quay sang bảo mẹ:
“Giống Đà Lạt mẹ ha, mờ mờ, lạnh lạnh, chờ 5-10 năm nữa rồi mình lên Đà Lạt sống luôn hen!”
Mẹ cười:
“Tháng 11 rồi mà, lập đông rồi, để tao ráng sống tới khi đó, sợ sống không nổi!”
Tôi đắn đo:
“Mới có 50 tuổi mà, còn 50 năm nữa lận mà, mẹ cứ lo xa!”

Hai mẹ con in hai cái bóng nhạt trên thành cầu, nghe gió thổi vi vu bên tai mát rượi, muốn gợn tí trắc ẩn cũng không được, bởi Sài Gòn hôm nay dễ chịu quá, chiều lòng người quá! Mọi khi đi 5 mét cũng thấy xa, hôm nay đi gần 3 cây số mà cứ tưởng mới trèo lên xe. Lượn lờ một vòng, tôi lại mắc nghĩ về cái tên gọi của cái chốn này.
Tôi có biết đến Sài Gòn qua việc giải thích ngữ từ Hán - Nôm. Là do ghép với từ “Sài” (gỗ) trong tiếng Hán và chữ “Gòn” trong tiếng Nôm (cây bông gòn): Là do khu vự này ngày trước có rất nhiều loại cây này, như một đặc trưng của vùng, mà người xưa nhìn vào, người ta lại đặt để như vậy (Dù đó chỉ là một trong những giả thiết về tên gọi của thành phố này). Nhưng trong tôi, dù có sống ngót 20 năm cũng có thấy cây bông gòn được mấy lần, nên cho tôi gọi nó bằng cái tên đặc trưng theo cách của tôi: Sài Gòn là cây Kẹo bông gòn!
Nhìn mấy đứa em nó tranh nhau xé cái cây kẹo gòn mà lòng không yên, chắc không kiềm chế là nổi thú tính vô xé phụ! Mấy cây kẹo bông xanh đỏ đầy màu sắc, khá khen cho ai nghĩ ra món này, vừa hay lại vừa ngon, nhìn cứ như đưa cái que lên trời rồi guộn mây vào vậy. Nhìn qua thì bông xốp đáng yêu không tả nổi, xé ra rồi đưa vào miệng lại gọn ơ, mà ngọt ngào vô cùng tận. Mà thích nhất là ăn trước đầu ngọn gió, gió thổi bạt tới đâu là dính liền tới đó, phải dùng lưỡi lấy hết phần đường quanh miệng, ở tay, chứ bỏ sao đặng!
Mấy cái trò vui của tụi nhỏ tôi cũng đã từng, thậm chí còn hơn thế. Lúc nhìn cây kẹo lại nhịn thèm không nổi, có khi còn cắm mặt vào cái đống bông xốp ấy hít lấy hít để, rồi trưng cái mặt đầy đường cát ấy về ăn roi ăn chửi! Một ngày đi học vài ngàn, thì nhịn uống nước để mua kẹo, hay đòi chị hai mua cho! Nhà hai đứa nhưng cũng chỉ mua đủ 1 cây, bà chị đã nhường mình cả hơn nửa rồi mà vẫn thấy muốn ăn nữa, mà lúc ấy có biết là ngọt rồi sẽ béo như thế nào, mà là béo thật chứ hả?

Tôi không mong mình sống đủ đầy, không cần một tuổi thơ trọn vẹn, bởi đối với tôi, tôi đã thực sự hạnh phúc! Tôi yêu nơi tôi ở, yêu con đường tôi đi bộ mỗi ngày, thương mấy nhánh cỏ trót bị tôi bứt mấy lúc nhàn rỗi. Ừ thì ngoại thành nó không xô bồ hay ồn ào, nhưng cũng không phải là không có gì đặc biệt!
Như cái kẹo gòn vẫn còn đấy thôi, nhưng người lớn không ăn vì sợ bị gọi là con nít, vì sợ mút tay, vì sợ bị béo... Nhưng ai biết họ có thèm hay không chứ! Lũ con nít cứ khen ngon, nhưng là chúng nó nói thật, còn tôi bảo không ăn, nhưng trong lòng ngổn ngang.. Ôi người lớn ơi, suy nghĩ, che giấu làm chi, rồi cũng phải trải qua một ngày vui vẻ như bọn trẻ!
© Nhật Khoa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







