Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình yêu trẻ con

2021-06-13 01:20

Tác giả: Halee Phạm


blogradio.vn - Long rất tốt, anh ấy xứng đáng gặp những người tốt hơn và chẳng kiến anh ấy khó chịu. Đúng là người trưởng thành chẳng hợp yêu đương với trẻ con

***

“Mình chia tay nhau thôi anh nhé!”, cô buông một câu nhẹ nhàng vào một buổi tối mùa hè oi bức.

“Em chắc chứ?”, Long quay sang hỏi cô, giọng điệu nhẹ nhàng.

“Vâng, em chắc mà.”, cô gật đầu cười, ánh mắt thảng hoặc chút buồn.

Long không nói gì nữa, chỉ gật đầu sau đó cầm áo đứng dậy bước ra khỏi quán.

Cô nhìn hình bóng anh rời đi trong lòng quặn thắt, có lẽ cả anh và cô cần thời gian để xem lại chính mình và bước đi trên những chặng đường mới. Tốt thôi, hy vọng anh sẽ sớm gặp được một người tốt và phù hợp với anh hơn.

Yêu nhau hai năm, cô biết mình được gì và mất gì trong câu chuyện tình này. Cô quá hiểu tính Long và anh cũng hiểu cô nhiều. Nhưng trong tình yêu, việc hiểu và việc yêu chẳng hề giống nhau mà thậm chí còn khác nhau rất nhiều. Chọn rời xa cũng như việc trả lại tự do vốn có cho cả anh và cả cô.

Hmmm, mùa hè Hà Nội, oi ả, nóng bức khiến tâm tình dù là đêm tối cũng chẳng thể thanh mát nổi.

“Ổn không?”, Hạ đáp cái túi xuống bàn và thả mình xuống sô pha hỏi cô bằng giọng điệu lười nhác nhưng ánh mắt thì quan sát chi tiết từng hành động biểu cảm của cô.

“Sao mày biết thế?”, cô đặt chai StrongBow xuống bàn và ngồi xuống ghế.

“Long bảo tao đến xem thử mày có ổn không. Nhưng mà tao nghĩ rằng mày đã đi đến quyết định này thì chắc là mày không hối hận đâu nhỉ?”, Hạ đưa tay bật nắp chai StrongBow nhìn cô hỏi.

“Ừ, hối hận thì không nhưng mà hối tiếc thì có. Tao đã từng nghĩ bọn tao là cặp đôi hiểu và ăn ý nhau nhất, cũng đã hy vọng là mối tình này sẽ dài lâu. Nhưng mày thấy đấy, cái gì rồi cũng phải thay đổi, thời gian là phép thử cho tất cả. Mày cũng biết mà, thời gian qua Long chịu đựng tao rất nhiều và quan tâm tao chu đáo. Đấy, ngay cả đến lúc chia tay Long vẫn quan tâm tao từng chút một.”, cô đưa chai chạm với Hạ sau đó uống, nuốt xuống cả những giọt nước mắt trực trào ra.

“Tao biết. Tao cũng hiểu câu chuyện của chúng mày. Nói không ngoa nhưng mà tao nghĩ thời gian này chính Long đã dạy mày cách trưởng thành, dạy mày hiểu chuyện hơn rất nhiều đấy.”, Hạ nói.

“Ừ, đúng mà. Bản thân tao còn thấy thế. Long chiều tao từ cái nhỏ nhất nhưng không quá đà để tao nghĩ tao là trung tâm vũ trụ. Long hiểu cả tính cách trẻ con của tao, mỗi lần tao dở tính trẻ con là y rằng Long cáu và sẽ nói một tràng dài để tao hiểu, cáu xong thì cũng thôi. Long bận bịu rất nhiều thứ nhưng lại chẳng bao giờ quên nấu đồ ăn đem đến cho tao. Long rất tốt, anh ấy xứng đáng gặp những người tốt hơn và chẳng kiến anh ấy khó chịu. Đúng là người trưởng thành chẳng hợp yêu đương với trẻ con”, cô nói rồi cười, nụ cười chẳng hề vui vẻ.

“Con hấp, xứng hay không xứng chẳng đến lượt mày nói kiểu đấy. Nếu mà Long cảm thấy khó chịu thì đã rời đi từ lâu rồi, thậm chí chủ động chia tay chứ chẳng chờ đến ngày mày nói. Hai năm qua mày lớn rất nhiều, chính tao còn chẳng ngờ mày trưởng thành nhanh đến thế. Tao hiểu là mày muốn tốt cho cả hai đứa nhưng mà mày có nghĩ cho cảm xúc của Long không? Những nhìn nhận của mày chỉ là ở phía mày còn có chắc Long nghĩ thế không? Chấp nhận cái tính trẻ con của mày lâu như thế còn chẳng phải sợ mày ra đường bị người ta lừa mất à, như kiểu sợ mày bị bắt mất ấy.

Mày cũng hiểu những điều đó mà, giờ mày hiểu chuyện hơn rất nhiều rồi chứ chẳng phải như ngày xưa nữa. Nhưng cũng chính cái hiểu chuyện ấy khiến mày nghĩ nhiều và nghĩ rằng mày không xứng với tình cảm của Long. Tao biết mày cũng chẳng vui vẻ gì nhưng mà bé ạ, nếu mày thấy không xứng thì điều mày cần làm là cố gắng phát triển bản thân chứ không phải đẩy Long ra xa như thế. Khi mày phát triển bản thân mày sẽ nhận ra mày xứng đáng có nhiều hơn thế, xứng đáng với mọi thứ mày có hiện tại và mày cũng sẽ chẳng còn thời gian để nghĩ linh tinh thế này đâu.” Hạ đẩy đầu cô một cái, lắc đầu nhìn cô cười.

Cô im lặng, uống từng hớp rượu. Hình như Hạ nói đúng, cô cứ tự nghĩ Long sẽ cảm thấy thế rồi tự đưa ra quyết định mà không nghĩ đến cảm xúc của anh. Anh đã sẵn sang bao dung cô như thế nhưng mà cô cứ nghĩ những chuyện linh tinh. Cô nghĩ rồi bật khóc, Hạ nhìn cô sau đó vừa dỗ dành cô vừa nói: “Thế bây giờ mày như nào đây? Biết sai chưa nào?”

Cô nhìn Hạ gật đầu: “Tao biết rồi. Tao không nên tự quyết định như thế chỉ vì nghĩ những vấn đề linh tinh. Chắc giờ Long cũng ngủ rồi, thôi để mai tao chạy qua xin lỗi anh ấy vậy.” cô nhìn đồng hồ đã là hơn 1h sáng.

“Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi. Lau nước mắt đi xuống sân chung cư đi. Long ngồi chờ mấy tiếng rồi đó.” Hạ thở phào, cười nhìn cô bạn nhỏ giật mình chạy như bay ra khỏi nhà.

Cô chạy xuống sân, đưa mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Cô thấy anh ngồi hút thuốc ở một chiếc ghế. Không kìm được, cô thấy xót kinh khủng, chạy đến trước mặt anh.

Thấy cô đứng trước mặt mình, nước mắt còn chưa lau anh hoảng hốt, nhanh chóng dập thuốc rồi luống cuống an ủi cô: “Thôi nào, đừng khóc nữa. Anh xót lắm, nín đi mà. Bây giờ anh không ôm em được vì anh vừa hút thuốc, anh sợ em ngửi thấy mùi rồi khó chịu. Thôi nín nào, anh thương bé mà.”

Anh càng nói cô lại càng thấy bản thân mình có lỗi, cô vùi đầu vào lồng ngực vững chãi của anh: “Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên như thế, đáng lẽ em phải nghĩ đến cảm xúc của anh. Em xin lỗi.”

Anh vòng tay ôm cô, giọng nhẹ nhàng: “Em không có lỗi mà. Tại anh khiến em suy nghĩ nhiều thôi. Anh xin lỗi, từ giờ anh sẽ quan tâm em hơn, anh sẽ thỉnh thoảng dỗi em này, làm nũng với em này. Thôi nào đừng khóc nữa. Nín đi. Còn không nín là anh kệ em đấy.”

Cô đấm anh: “Anh dám kệ em cơ à? Anh dám không? Đấy, giờ em cho quyền đấy cứ dỗi đi rồi em dỗ. Đừng gồng gánh nhiều quá, có gì thì phải nói cho em biết, có thể em không giúp được anh nhưng mà những lúc như thế em có thể ở cạnh anh, để anh biết anh không một mình, nha?” cô ngước mắt nhìn anh.

Anh cười, lấy tay dúi đầu cô vào ngực mình: “Anh biết rồi. Bé nín đi, trẻ con anh không chấp đâu.”

“Hứ, trẻ con mà anh vẫn yêu đấy còn gì. Người trưởng thành đi yêu trẻ con mà còn yêu đến mức không bỏ được. Nhưng mà trẻ con thì trẻ con, bé vẫn yêu anh nhiều lắm í”, cô hờn dỗi nói.

“Thì anh có bảo không yêu đâu nào. Anh vẫn yêu bé mà. Làm gì thì làm, em chỉ cần nhớ là anh vẫn ở đây là được.” Long cười, vỗ về cô bé người yêu bé bỏng của mình. Anh nghĩ: “Thật may là em vẫn còn yêu anh nhiều đến thế. Thật may vì lời chia tay của em chỉ là vì em nghĩ đến anh. Thật may là em không cương quyết đến thế. Thật may là bé con của anh vẫn còn tìm anh như này và ở cạnh anh.”

Hạ từ cửa sổ nhìn xuống thấy cuối cùng hai người cũng làm lành, cô cười: “Còn yêu thì sẽ trở về bên nhau thôi.”

© Zehalee Pham - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Khi ta còn trẻ đừng do dự khi yêu l Radio Tình Yêu

Halee Phạm

Hãy cho mình dừng lại một chút, để thấy được “đứa trẻ” bên trong mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

back to top