Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu cuộc đời là một vở kịch, hãy là đạo diễn thật xuất sắc và diễn viên chính thật tài năng

2019-06-17 08:25

Tác giả: Halee Phạm


blogradio.vn - Đời người là một vở kịch, mỗi người lại là mỗi vở kịch khác nhau, nhưng lại chung một điểm. Vở kịch đời bạn thì bạn nên là đạo diễn và kiêm luôn cả diễn viên chính chứ đừng để ai biến bạn thành diễn viên phụ thậm chí là quần chúng trong chính vở kịch đời mình.

***

Có ai đó đã từng nói, nhân sinh tựa như một cốc trà, vơi cũng tốt mà đầy cũng tốt. Nhưng tại sao con người lại chỉ muốn cốc trà đó đầy mà không hề muốn vơi? Phải chăng là do sự ích kỉ của mỗi cá nhân con người? Hay phải chăng là do lòng tham không đáy của mỗi chúng ta?

Bạn có từng nghĩ đến việc cốc trà đó cứ đầy như vậy thì trà trong cốc sẽ có ngày sánh ra ngoài, hoặc tệ hơn, nó sẽ đổ hết mà không còn sót lại giọt nào. Có thể lắm chứ, cuộc sống của bạn cũng vậy mà, sẽ có những lúc trong tay bạn chẳng còn gì, bạn trắng tay, bạn thất bại trong cuộc chơi với đời.

Trà trong cốc đổ hết đồng nghĩa với việc bạn chẳng còn gì, đồng nghĩa với việc bạn đứng giữa hai sự lựa chọn: hoặc là bắt đầu tích lũy để nước đầy như cũ, hoặc là buông xuôi tất cả.

Nếu như được hỏi ý kiến của nhiều người, tôi tin chắc đại đa số họ sẽ chọn lựa sự lựa chọn đầu tiên. Nhưng nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Có thể lúc được hỏi bạn chẳng nghĩ đến một ngày mình sẽ rơi vào hoàn cảnh đó nhưng đến lúc rơi vào rồi có chắc bạn sẽ làm như bạn đã nói?

Tất cả chỉ là sự suy đoán của bản thân mà chẳng hề có căn cứ nào. Nhưng vấn đề đặt ra là tại sao bạn lại luôn muốn cốc của mình đầy mà lại không hề muốn nó vơi? Lí do là do bản thân mỗi người đều ích kỉ như nhau, nghe thì có vẻ khó tin và nực cười đấy nhưng đó là sự thật.

Mỗi chúng ta ai cũng có sự ích kỉ, ai cũng có lòng tham nhưng quan trọng là bạn có kiểm soát được sự ích kỉ và lòng tham của mình hay không?

Có một số ít người làm được điều này, còn lại thì đều bị cuốn theo vòng của sự tham lam và ích kỉ. Cơm áo gạo tiền, danh lợi phù du và những giấc mơ làm giàu phi thực tế, tất thảy những điều đó làm con người thay đổi. Ai cũng có sự tham lam, ai cũng có sự kỷ vị nhưng có những người bị những điều đó làm cho thay đổi, có người lại không.

Chúng ta oán trách ai đó đã thay đổi quá nhiều mà không nhận ra rằng chính bản thân mình cũng đã thay đổi. Chúng ta nói ai đó quá tham lam mà không biết rằng sâu trong chúng ta cũng có sự tham lam tương tự như họ. Chúng ta luôn trách mọi người, trách rằng cuộc đời không ưu ái với chúng ta mà bản thân ta lại không tự cố gắng. Cốc trà đó nếu trà quá nhiều thì sẽ bị sánh, chúng ta oán trách quá nhiều mà bản thân không chịu cố gắng thì kết quả cũng chẳng khá hơn là bao. Tại sao không nhẫn nhịn một tí, kiên nhẫn một tí, cố gắng một tí và cảm thấy vừa đủ một tí. Có lẽ nếu làm được như vậy thì cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đời người là một vở kịch, mỗi người lại là mỗi vở kịch khác nhau, nhưng lại chung một điểm. Vở kịch đời bạn thì bạn nên là đạo diễn và kiêm luôn cả diễn viên chính chứ đừng để ai biến bạn thành diễn viên phụ thậm chí là quần chúng trong chính vở kịch đời mình.

Khi yêu một ai đó chúng ta luôn phô ra những điểm ưu tú nhất của bản thân mà không lộ ra những khuyết điểm. Cho đến khi đã tiếp xúc một khoảng thời gian, bản chất dần dần lộ diện thì chúng ta lại cho rằng họ thay đổi. Đó chính là sai lầm, con người ai chả thay đổi nhưng điều mà bạn nhìn thấy chưa chắc đã là con người thật của họ. Bạn trách họ thay đổi nhưng lại không hiểu rằng bạn chỉ đang tiếp xúc trực tiếp và chân thực hơn thế giới của họ và con người họ mà thôi.

Bạn cần đặt mình vào vị trí của người khác thay vì đứng đó chỉ trích họ, bạn cần yêu cần hưởng thụ vừa đủ thay vì quá tham lam đòi hưởng tất cả. Sự tham lam đó chỉ khiến bạn thêm mệt mỏi và đánh mất đi chính mình mà thôi. Hãy cảm thấy vừa đủ và hài lòng với cuộc sống vốn có của bạn thay vì thèm thuồng một cuộc sống giàu có về vật chất.

Sự vừa đủ sẽ làm cho bạn sống thoải mái hơn và hạnh phúc hơn. Cuộc sống của bạn như một cốc trà, nhạt nhẽo thì sao mà đậm đà thì sao, đầy thì sao mà vơi thì có gì khác biệt, cái quan trọng ở đây là do cách nhìn và cách sống của bản thân bạn mà thôi. Cuộc sống của bạn cũng như một bầu trời, xanh trong thì sao mà đen tối thì sao, nắng ráo thì sao mà mưa giông thì có gì khác biệt, cái quan trọng là sau tất cả điều đó bạn vẫn cảm thấy hạnh phúc là được.

Mọi điều xảy ra đều chẳng ai đoán trước được nên hãy cứ an nhiên mà sống, trọn vẹn tận hưởng từng ngày mà bạn còn tồn tại. Đừng để tâm nhiều đến những chuyện không phải của mình mà cũng đừng vì những chuyện vốn dĩ chẳng là gì mà khiến mình đau khổ. Cuộc sống là của bạn, do bạn tự định đoạt cuộc đời mình, vì thế hãy lựa chọn những gì bản thân bạn muốn.

Chúc bạn trở thành một đạo diễn xuất sắc và một diễn viên chính tài năng trong chính vở kịch đời mình!

© Phạm Quỳnh Liên – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cuộc sống này đã đủ mệt rồi, đừng mãi day dứt chuyện quá khứ

Halee Phạm

Hãy cho mình dừng lại một chút, để thấy được “đứa trẻ” bên trong mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi

Hôm nay em cưới rồi

Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

back to top