Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu cuộc đời là một vở kịch, hãy là đạo diễn thật xuất sắc và diễn viên chính thật tài năng

2019-06-17 08:25

Tác giả: Halee Phạm


blogradio.vn - Đời người là một vở kịch, mỗi người lại là mỗi vở kịch khác nhau, nhưng lại chung một điểm. Vở kịch đời bạn thì bạn nên là đạo diễn và kiêm luôn cả diễn viên chính chứ đừng để ai biến bạn thành diễn viên phụ thậm chí là quần chúng trong chính vở kịch đời mình.

***

Có ai đó đã từng nói, nhân sinh tựa như một cốc trà, vơi cũng tốt mà đầy cũng tốt. Nhưng tại sao con người lại chỉ muốn cốc trà đó đầy mà không hề muốn vơi? Phải chăng là do sự ích kỉ của mỗi cá nhân con người? Hay phải chăng là do lòng tham không đáy của mỗi chúng ta?

Bạn có từng nghĩ đến việc cốc trà đó cứ đầy như vậy thì trà trong cốc sẽ có ngày sánh ra ngoài, hoặc tệ hơn, nó sẽ đổ hết mà không còn sót lại giọt nào. Có thể lắm chứ, cuộc sống của bạn cũng vậy mà, sẽ có những lúc trong tay bạn chẳng còn gì, bạn trắng tay, bạn thất bại trong cuộc chơi với đời.

Trà trong cốc đổ hết đồng nghĩa với việc bạn chẳng còn gì, đồng nghĩa với việc bạn đứng giữa hai sự lựa chọn: hoặc là bắt đầu tích lũy để nước đầy như cũ, hoặc là buông xuôi tất cả.

Nếu như được hỏi ý kiến của nhiều người, tôi tin chắc đại đa số họ sẽ chọn lựa sự lựa chọn đầu tiên. Nhưng nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Có thể lúc được hỏi bạn chẳng nghĩ đến một ngày mình sẽ rơi vào hoàn cảnh đó nhưng đến lúc rơi vào rồi có chắc bạn sẽ làm như bạn đã nói?

Tất cả chỉ là sự suy đoán của bản thân mà chẳng hề có căn cứ nào. Nhưng vấn đề đặt ra là tại sao bạn lại luôn muốn cốc của mình đầy mà lại không hề muốn nó vơi? Lí do là do bản thân mỗi người đều ích kỉ như nhau, nghe thì có vẻ khó tin và nực cười đấy nhưng đó là sự thật.

Mỗi chúng ta ai cũng có sự ích kỉ, ai cũng có lòng tham nhưng quan trọng là bạn có kiểm soát được sự ích kỉ và lòng tham của mình hay không?

Có một số ít người làm được điều này, còn lại thì đều bị cuốn theo vòng của sự tham lam và ích kỉ. Cơm áo gạo tiền, danh lợi phù du và những giấc mơ làm giàu phi thực tế, tất thảy những điều đó làm con người thay đổi. Ai cũng có sự tham lam, ai cũng có sự kỷ vị nhưng có những người bị những điều đó làm cho thay đổi, có người lại không.

Chúng ta oán trách ai đó đã thay đổi quá nhiều mà không nhận ra rằng chính bản thân mình cũng đã thay đổi. Chúng ta nói ai đó quá tham lam mà không biết rằng sâu trong chúng ta cũng có sự tham lam tương tự như họ. Chúng ta luôn trách mọi người, trách rằng cuộc đời không ưu ái với chúng ta mà bản thân ta lại không tự cố gắng. Cốc trà đó nếu trà quá nhiều thì sẽ bị sánh, chúng ta oán trách quá nhiều mà bản thân không chịu cố gắng thì kết quả cũng chẳng khá hơn là bao. Tại sao không nhẫn nhịn một tí, kiên nhẫn một tí, cố gắng một tí và cảm thấy vừa đủ một tí. Có lẽ nếu làm được như vậy thì cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đời người là một vở kịch, mỗi người lại là mỗi vở kịch khác nhau, nhưng lại chung một điểm. Vở kịch đời bạn thì bạn nên là đạo diễn và kiêm luôn cả diễn viên chính chứ đừng để ai biến bạn thành diễn viên phụ thậm chí là quần chúng trong chính vở kịch đời mình.

Khi yêu một ai đó chúng ta luôn phô ra những điểm ưu tú nhất của bản thân mà không lộ ra những khuyết điểm. Cho đến khi đã tiếp xúc một khoảng thời gian, bản chất dần dần lộ diện thì chúng ta lại cho rằng họ thay đổi. Đó chính là sai lầm, con người ai chả thay đổi nhưng điều mà bạn nhìn thấy chưa chắc đã là con người thật của họ. Bạn trách họ thay đổi nhưng lại không hiểu rằng bạn chỉ đang tiếp xúc trực tiếp và chân thực hơn thế giới của họ và con người họ mà thôi.

Bạn cần đặt mình vào vị trí của người khác thay vì đứng đó chỉ trích họ, bạn cần yêu cần hưởng thụ vừa đủ thay vì quá tham lam đòi hưởng tất cả. Sự tham lam đó chỉ khiến bạn thêm mệt mỏi và đánh mất đi chính mình mà thôi. Hãy cảm thấy vừa đủ và hài lòng với cuộc sống vốn có của bạn thay vì thèm thuồng một cuộc sống giàu có về vật chất.

Sự vừa đủ sẽ làm cho bạn sống thoải mái hơn và hạnh phúc hơn. Cuộc sống của bạn như một cốc trà, nhạt nhẽo thì sao mà đậm đà thì sao, đầy thì sao mà vơi thì có gì khác biệt, cái quan trọng ở đây là do cách nhìn và cách sống của bản thân bạn mà thôi. Cuộc sống của bạn cũng như một bầu trời, xanh trong thì sao mà đen tối thì sao, nắng ráo thì sao mà mưa giông thì có gì khác biệt, cái quan trọng là sau tất cả điều đó bạn vẫn cảm thấy hạnh phúc là được.

Mọi điều xảy ra đều chẳng ai đoán trước được nên hãy cứ an nhiên mà sống, trọn vẹn tận hưởng từng ngày mà bạn còn tồn tại. Đừng để tâm nhiều đến những chuyện không phải của mình mà cũng đừng vì những chuyện vốn dĩ chẳng là gì mà khiến mình đau khổ. Cuộc sống là của bạn, do bạn tự định đoạt cuộc đời mình, vì thế hãy lựa chọn những gì bản thân bạn muốn.

Chúc bạn trở thành một đạo diễn xuất sắc và một diễn viên chính tài năng trong chính vở kịch đời mình!

© Phạm Quỳnh Liên – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cuộc sống này đã đủ mệt rồi, đừng mãi day dứt chuyện quá khứ

Halee Phạm

Hãy cho mình dừng lại một chút, để thấy được “đứa trẻ” bên trong mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới

Bước tiếp hành trình mới

Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"

Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức

Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."

back to top