Thu đến rồi, hẹn hò thôi em
2022-10-18 01:30
Tác giả: Phạm Đức Bình ( A Páo)
blogradio.vn - Hẹn hò thôi em. Cái dịu dàng của tiết trời này dễ làm con người ta chạnh lòng vì vẫn còn lẻ bóng. Khoác cho mình một cái áo khoác mỏng, bước bên nhau ngược phố thu, trong một tối se se lặng nhìn phố thị chảy ngang qua mặt. Nói với nhau dăm điều vu vơ, Em cười hiền thật hiền như một áng trăng thu và đôi mắt trong veo ánh lên niềm hân hoan, rạo rực. Những ngón tay đan vào nhau, trong khoảng lặng chỉ có tiếng bước chân đặt lên mặt đường trải lá khô xào xạc. Cuộc sống bởi vậy cũng nhẹ nhàng hơn.
***
Hà Nội sắp trở mình bởi cơn gió mùa đông bắc đầu tiên, cái cảm giác thực sự thu mới bắt đầu hiện hữu. Khi chút se se bắt đầu len lỏi trong từng con hẻm giữa một sáng tinh sương.
Cô gái à, bận rộn giấu em đi đâu trong một ngày trời thu như vậy. Những quả bàng cườm lốm đốm đỏ lộ ra sau tán cây khi những chiếc lá hoá nâu theo gió chao nghiêng, rớt rơi bên hiên một ngôi nhà cũ. Em ngơi tay với đống giấy tờ chất chồng nơi bàn làm việc, ngước mắt ra khung cửa ngoài kia, bỗng tần ngần nhận ra Thu đã về nơi gác mái.
Xuống phố đi em, nghe hơi may quyện một chút hương sữa lẫn trong làn tóc. Em thôi lo toan với bộn bề cuộc sống. Ghé lại một góc lặng của thành phố chúng mình, nghe một bản nhạc em vẫn thích nghe, nhâm nhi thức uống em hay uống, bỏ mặc ngoài kia những tất tả ngược xuôi, xuôi ngược, để chỉ còn em với an nhiên.
Mở lòng đi em. Như mở ô cửa ngước ra một vòm trời thu xanh ngọc. Đừng nhốt mình lại với những ưu tư hiện thời đã trở thành quá khứ. Sưởi lòng em bằng một con nắng nhạt, mỉm cười để đón nhận những điều đẹp xinh ghé đến. Em sẽ thấy cuộc đời còn có rất nhiều niềm vui. Biết đâu một sớm tinh khôi, có ai đó đứng đợi em bên ngoài ô cửa, chàng trai với những quan tâm thầm lặng xuất hiện giữa khung trời mùa thu, trao tặng em yêu thương mà bấy lâu nay em vẫn chưa từng đón nhận. Yêu thương bởi thế bỗng chốc đong đầy.
Hẹn hò thôi em. Cái dịu dàng của tiết trời này dễ làm con người ta chạnh lòng vì vẫn còn lẻ bóng. Khoác cho mình một cái áo khoác mỏng, bước bên nhau ngược phố thu, trong một tối se se lặng nhìn phố thị chảy ngang qua mặt. Nói với nhau dăm điều vu vơ, Em cười hiền thật hiền như một áng trăng thu và đôi mắt trong veo ánh lên niềm hân hoan, rạo rực. Những ngón tay đan vào nhau, trong khoảng lặng chỉ có tiếng bước chân đặt lên mặt đường trải lá khô xào xạc. Cuộc sống bởi vậy cũng nhẹ nhàng hơn.
Anh về đây rồi, giữa một ngày phố giao mùa mang heo may vắt ngang một khoảng trời thương nhớ. Ngồi lại với nhau nhẹ nhàng với những thật thà tận tâm. Gom chút tình thu tết lên vành tóc, bờ mi và khoé môi ngoan hiền, rồi bình yên đi bên nhau giữa lòng thu đang mê mải nơi thành phố chúng mình.
“Mỉm cười, chớp mắt
Thu mang ta lại gần nhau trong một việc mà ý trời sắp đặt.
Để lại yêu thương,
Và mầm hạnh phúc vẫn khởi sự từ những dụng dị vô thường”.
© Phạm Đức Bình ( A Páo) - blogradio.vn
Xem thêm: Sau chia tay, mọi lời hứa đều theo gió mây tan biến
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.