Thôi thì em cứ yêu
2019-03-22 01:30
Tác giả:
Hôm nay em nhặt được vài mảnh nắng. Và hình như cái nắng Sài Gòn rót đậm vào em hơn cả.
Em yêu nắng nhưng không yêu cái tinh khôi, mượt nhẹ của nắng lúc bình minh, càng không yêu cái nắng trong lành, thấm ngọt lúc tắt mưa. Em yêu màu nắng chói của những trưa oi ả, yêu màu nắng dệt hoàng hôn khi hồng chớm tím, lúc vàng lẫn cam. Ngày nắng em yêu là ngày nắng miên man, là ngày nắng có màu hồn em khi trẻ.
“Cũng mặt trời treo trên mây cao. Sao mặt trời anh không mang nắng hạ?” Ngày nắng anh không phải cái nắng có thể sưởi ấm một tâm hồn lạnh lẽo, cũng chẳng thể xua đi sương khói ngập tràn. Ngày nắng anh gắt gỏng mà rát đậm. Ngày thiêu rụi con tim khô cằn và trần trụi thành đống tro tàn. Ngày anh mang tâm hồn mình chôn vùi giữa hoang mạc, rồi trở thành kẻ độc hành, trốn mênh mông. Ngày mà anh bỏ lại em trong màu nắng nhớ. Thôi thì em cứ yêu…
Cơn mơ em cũng dài như cơn nắng, dài như ngày không anh. Em cứ chờ nắng lên rồi tắt, nắng đậm rồi nhạt dần, nắng cũng chẳng phủ đến con tim trần trụi, người cũng chẳng đến vẽ cơn mơ. Rồi em lại chờ đến khi em quên màu nắng. Thế nhưng làm sao anh quên nắng khi từng giọt, từng giọt vẫn rơi vào đôi mắt? Làm sao em quên anh khi từng nhớ, từng thương vẫn khuấy sóng lòng? Thôi thì em cứ say…
Em mơ về ngày nắng, như nước, như cỏ. Nắng với em vẫn tươi và xanh màu tóc. Nắng vẫn gần với mắt anh dù không chạm tới. Và nắng mãi mãi chỉ nằm lại trong cơn mơ em.
Em chợt nhớ những ngày nắng len lỏi vào đời mình mà không vương chút buồn đau. Em không buồn nắng nữa đâu anh! Em trao trọn nắng niềm yêu chỉ mong nắng phai dần nơi miền quên lãng. Em buông nắng chỉ để thấy nắng vẫy vùng bên những khóm hoa. Đợi lúc vùng mây có cơn gió lùa, nắng lại đến bên đời em. Nhé!
© Blue – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…
Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.
Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!
Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.
Quan họ không lấy nhau
"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"
Nốt trầm tuổi 30!
Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.
Tuổi thơ và Ngoại
Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.
Ta lại tương phùng
Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.
Ngã rẽ
Có lẽ bạn vẫn còn đau đáu trong lòng, không dám đưa ra quyết định vì lo sợ sẽ mất đi người này, không có được điều kia. Mình cũng vậy thôi. Nhưng phải chăng qua mỗi "ngã rẽ" là một lần ta "loại bỏ" đi bớt những điều đã không còn là phù hợp?
Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?
Trong ánh mắt trong trẻo của họ, ta thấy tình yêu và sự chân thành. Đối với một đứa trẻ, tình yêu không phức tạp, nó là sự chân thành và nhất quán.