Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thời hạn để yêu một người

2017-03-29 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - “Thời hạn của hai người là 3 giây” Trong 3 giây đủ để có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, đủ để rung động, đủ để quyết định muốn ở lại hay rời đi. Nếu có thể đủ dũng khí nhìn vào mắt đối phương quá 3 giây tức là có thể ở bên nhau rồi.

***

Gặp lại anh trên chuyến tàu trở về nhà em thấy rất vui, là thứ cảm giác gần gũi và có chút quen thuộc như thể chính mình đã không còn phải cô độc trong lòng nữa. Em có vẫy tay chào anh, cười với anh lúc anh đang quay về hướng khác. Những giọt mưa chạm vào từng ô cửa kính chảy dày rượt đuổi thời gian, rượt không gian đi về hướng chúng ta cần về. Mang theo cả những điều em không dám đối diện.

Khoảng trống mông lung trong lòng phút chốc khi quay trở lại bên ngoài cửa sổ đèn đã sáng rực, những cảm xúc kì lạ lại rõ ràng không cách nào kìm chặt được. Cũng như việc gặp lại anh ở đây em rất muốn đứng trước anh và hỏi: Thời hạn của hai người có thể là bao lâu?

Thời hạn để yêu một người

Mưa vẫn rơi ngoài cửa nhưng không còn có thể nhìn thấy những hạt mưa lớt phớt trượt dài trên ô kính nữa. Cũng là lúc em cảm nhận được có ai đó đang nhìn về phía mình qua thứ ánh sáng sau cửa kính rất lâu. Khoảng trời chiều héo úa, trong phút chốc nước mắt em giàn giụa cũng đã không còn có thể nhìn rõ anh nữa. Khoang tàu rung lắc mạnh đi vào ngoại ô cách xa thành phố. Đêm tĩnh mịch, các toa tàu bật đèn sáng rực, thứ ánh sáng đủ để có người giật mình thức giấc, có người xoay người về phía cửa, cũng đủ cho những người nhận ra nhau, một mối quan hệ bắt đầu, duy chỉ có em và anh đang rối bời.

“Gặp lại em ở đây anh rất vui. Anh cứ ngờ ngợ mãi thì ra đúng là em. Ba năm rồi mà em vẫn vậy.”

Đúng, em vẫn vậy, ngoại hình vẫn vậy, tình cảm cũng vẫn vậy. Gặp anh em vẫn bối rối như thể lần đầu tiên, em vẫn hèn nhát vậy. Nhưng rồi em lại chỉ gật đầu hèn nhát thêm lần nữa:

“Em cũng rất vui khi gặp anh ở đây”

Em cũng biết anh thường đi chuyến tàu này, khoảng thời gian này vào những ngày nhất định phải về nhà. Thực ra không phải ba năm vì em vừa gặp anh tháng trước, cả tháng trước đó nữa. Mỗi lần nhìn thấy anh em cũng đều vui, cũng vẫy tay, cũng cười một mình. Thực ra mỗi lần đi tàu em cũng đều muốn cùng anh trên một đoạn đường. Thực ra ba năm trước ở chính chỗ này em đã đánh rơi tình cảm chỗ anh rồi. Nhưng rồi em lại chỉ cười trừ với anh.

“Không ngờ lại được gặp anh chính chuyến tàu này.”

Giữa lưng chừng tuổi tác, thời gian như thể giấu chúng mình trôi rất vội. Em đã là cô gái hai mươi tư đủ trưởng thành đối diện với những thường trực của cuộc đời. Anh thành chàng trai hai mươi tám từng trải, đủ chín chắn để chịu trách nhiệm về cuộc đời của một ai đó nữa. Không thể nắm bắt được thời gian cũng không thể minh mẫn để nhớ rõ từng kỉ niệm, từng lần gặp gỡ trong từng mốc thời gian đã qua. Anh vẫn còn có thể nhận ra em như thế em đã cảm kích lắm rồi.

Duyên hội ngộ thì nhiều vô kể chỉ có niềm tin để có thể bên nhau bao lâu thì hạn hẹp, em không chắc còn có thể khiến anh nhận ra em thêm bao nhiêu lâu nữa cũng không chắc tình cảm một phía của bản thân mình có vì thời gian mà bào mòn bớt đi không. Nhưng em chưa từng cảm thấy quá sức khi dành một phần thanh xuân của mình dại dột với lần đầu gặp gỡ một người như anh. Em chỉ sợ đến môt lúc nào đó nhất định phải buông bỏ thứ tình cảm này lại, nhìn lại hành trình phía sau chỉ một mình em là nhân vật chính tự biên tự diễn một mình theo đuổi sự xuất hiện của anh. Em sợ nhưng không hối tiếc, cũng không còn biết làm gì khác đi để bản thân mình không cố chấp nữa. Giống như sự xuất hiện của em ở đây ngay lúc này cũng là một sự cố chấp.

Thời hạn để yêu một người

“Hóa ra em cũng thuộc tuýp người thích đi tàu đường dài nhỉ?”

Bản nhạc cất lên sau câu nói của anh, âm nhạc giống như chất xúc tác có thể điều hòa cảm xúc cũng có thể khiến nó mâu thuẫn hơn. Em cười sau đó, tàu lại bắt đầu đi vào thêm một thành phố.

“Thực ra em còn có sở trường thích thầm người khác rất lâu nữa”

Anh nhìn em rồi nhăn mặt.

“Một năm, mười năm hay một đời. Với em thế nào thì được gọi là lâu?”

Em đã có câu trả lời rồi. Anh biết không đối với em gặp được một người có thể khiến mình có cảm giác được khuất phục, một người có thể khiến mình nhỏ lại, nghĩ ít đi là đã gặp được đúng người rồi.

“Anh thấy ba năm thì thế nào?”

Anh cười rồi quay ngoắt đi hướng khác. Không còn âm nhạc, cũng không còn tiếng thì thầm, chỉ còn đêm muộn và sự chờ đợi của em phía sau. Trong nhiều giây ngắn ngủi anh quay trở lại nhìn thẳng vào mắt đối phương quá 3 giây.

“Bao lâu là đủ?”

“Để đáp trả sự chờ đợi ba năm”

Em còn có thể nói đó không phải là anh sao? Thời gian chờ đợi dài ngắn không còn quan trọng nữa, nhường chỗ cho người trong cuộc và giờ đây cũng không phải là một mình em nữa. Em cũng không còn tiếp tục đi tìm câu trả lời thời hạn của hai người là bao lâu. Thay vào đó em chính là trân trọng giây phút này, trân trọng đoạn tình cảm này.

Cuộc đời vốn dĩ chính là sự tiếp diễn của tình cờ. Nếu có thể trân trọng mỗi một sự tình cờ thì sẽ trở thành cuộc đời được tạo thành từ những duyên phận tốt đẹp. Nếu ngược lại thì sẽ trở thành cuộc đời cô độc. Cuối cùng thì em đã có thể cùng anh đi trên những chuyến tàu mà không còn phải trốn tránh nữa. Nghi vấn của em cũng đã có câu trả lời.

“Thời hạn của hai người là 3 giây”

Trong 3 giây đủ để có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, đủ để rung động, đủ để quyết định muốn ở lại hay rời đi. Nếu có thể đủ dũng khí nhìn vào mắt đối phương quá 3 giây tức là có thể ở bên nhau rồi.

© Chuyền Lang – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top