Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân ngắn ngủi, hãy giữ những kỷ niệm đẹp nhất của tình yêu

2022-11-09 01:25

Tác giả: JessyĐào


blogradio.vn - Cô biết rằng mọi chuyện đã quá muộn để bắt đầu lại, đành cất giữ mọi chuyện cho riêng mình, để không làm phiền đến cuộc sống của anh, và cũng chẳng ai phải bận tâm cho cảm xúc của cô nữa. Ngày cưới của mình, cô cũng không mời anh đến, cô muốn anh có thể lưu giữ trọn vẹn hình ảnh đẹp của nhau thời học sinh, cũng là mối tình đầu tiên của cả hai.

***

10 năm rồi, mỗi khi nhắc lại chuyện tình ấy, lòng cô lại bồi hồi, trân trong một tình cảm đẹp, xen lẫn sự tiếc nuối, tiếc nuối cho những lỗi lầm của mình, để mất đi một người thương cô sâu sắc.

Cô và anh quen nhau cũng thật tình cờ, cả 2 người cùng học chung trường cấp 3, anh học trên cô 1 lớp. Với sự trầm tính của mình, ít khi nào cô la cà, đi chơi hay tham gia cổ vũ đá banh, mặc dù tuần nào các lớp cũng có đội giao lưu với nhau. Bởi trong cái se lạnh của Đà Lạt, đá banh sau giờ tan học luôn được bọn con trai hưởng ứng nhiệt liệt, vừa vui, vừa được hâm nóng cơ thể; hay một lý do có phần trẻ con là được mấy bạn gái đi theo cổ vũ, có cơ hội thể hiện và  khẳng định phong cách cá nhân của mình.

“Hoàng Ân, hôm nay sinh nhật tao, mày nể mặt tao đi xem lớp 12A3 đá banh đi, có crush của tao, đi 1 mình tao ngại”. Cô giật mình rồi cười nhẹ bởi sự sốt sắng của và ánh mắt háo hức của cô bạn thân làm cô không thể chối từ. Và rồi cũng từ ngày hôm ấy, cô gặp anh, một cậu học sinh điển trai của lớp 12A3, cái lớp được mệnh danh là học giỏi nhưng quậy nhất trường. Dáng người không cao to lắm, nhưng gương mặt thanh tú và ánh mắt biết cười làm cô giao động, một cảm giác chưa bao giờ có, cứ muốn để ý từng cử chỉ, lời nói.

trong-tinh-yeu

Những ngày sau đó cô cũng âm thầm tìm hiểu những thông tin về anh, sau giờ học cũng hay đi chơi cùng đám bạn, nhất là đi cổ vũ đá banh, lý do duy nhất là để gặp anh. Vào một ngày trời mưa phùn nhẹ, cái lạnh dần tràn về nhưng muốn níu chân học sinh ở lại với trường, đang miên man với những dòng suy nghĩ, rải bước dắt xe đến cổng trường, định mặc chiếc áo mưa vào thì anh xuất hiện trước mặt cô, tay cầm mấy đóa hoa hướng dương vừa mới hái còn chưa chưa kịp bó, anh bảo “Anh thích Ân”. 

Mặc kệ bao nhiêu ánh mắt dồn về hai người, kèm theo những tiếng cười khúc khích, nhỏ bạn thân đẩy nhẹ Ân về phía anh. Vậy là mối tình chính thức bắt đầu từ đó. 

Trải qua bao nhiêu kỷ niệm vui buồn cùng nhau, học tập chăm chỉ có, vui chơi quên lối về cũng có. Ân còn nhớ rất rõ ngày mà anh cùng đám bạn bị người ta chặn đánh, không biết sự dũng cảm từ đâu tới mà cô đỡ nhát dao thay anh, cũng may là không quá nặng, Nhưng cũng nhờ đó, Ân nhận ra anh quan tâm mình như thế nào, anh trọng ân tình đến nhường nào, cũng như thương cô hơn, chăm sóc cô nhiều hơn. Câu chuyện tình tuổi học trò được viết tiếp với những ngày tháng vui vẻ, bình yên.

Đến khi anh thi tốt nghiệp và chuẩn bị vào Sài Gòn học, cô cũng vừa bước vào lớp 12. Tình yêu xa trở thành một rào cản vô hình, lớn dần, lớn dần làm cho Ân đánh mất đi niềm tin. 

Anh không còn thường xuyên nhắn tin hỏi thăm, quan tâm cô nữa, không còn những cuộc video call, những lời động viên chia sẻ. Cô nhắn tin cho anh, mãi đến 1,2 hôm mới được trả lời. Cô thấy hụt hẫng và buồn, rồi tự vẽ ra trong đầu bao nhiêu suy nghĩ. 

con-gai

Mỗi lần được nói chuyện với nhau cũng không mấy hào hứng, vui vẻ nữa. Cô cố gắng hỏi xem có chuyện gì với anh, anh bận đến nhường nào sao lại không trả lời mình, nhưng chỉ nhận được câu trả lời từ anh “Việc học anh nhiều quá”. Đôi khi anh lại cáu và lớn tiếng nữa. Rất nhiều câu hỏi trong đầu, cô muốn đi tìm đáp án nhưng lại không đủ dũng cảm đối diện, không đủ tự tin bước vào Sài Gòn tìm anh. 

Gần cuối năm học, bài vở cũng nhiều hơn, cô cũng tự nhủ rằng thôi cứ để anh tự do, tự lo, lao vào việc học, để lấp đầy sự trống trải trong lòng. Cũng không biết từ lúc nào, cô không còn muốn đợi tiếng chuông điện thoại nữa, những dòng phản hồi tin nhắn của anh cũng ngắn dần, không mấy chú tâm. Phải chăng anh đã thay đổi hay tình cảm của cô chưa đủ lớn. 

Đứng trước hai sự lựa chọn là vào Sài Gòn học theo đuổi ngành thời trang mình yêu thích, hay ra Đà Nẵng học sư phạm theo ý muốn của gia đình – nơi có người đang chờ đón cô với ước hẹn từ bé mà hai gia đình đã hứa hẹn. Cô chạnh lòng, giá như anh cho cô nhiều động lực và niềm tin hơn, giá như cô đã không để tim mình rung động vì anh, giá như mối tình chưa bắt đầu và cô không phải trải qua những tháng ngày mong nhớ trong cô đơn, thì chắc cô sẽ đủ lý trí theo đuổi đam mê của mình. Cô quyết định chủ động nói lời chia tay và ra Đà Nẵng học, để quên đi anh, quên đi tất cả những gì đã có, bắt đầu một cuộc sống mới, một giai đoạn mới, người mới, không biết trước mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng có một điều mà cô cảm thấy an ủi là gia đình mình sẽ vui, ủng hộ, không phải lo lắng nhiều cho mình.

Gần 4 năm sau lời chia tay ấy, cô vô tình gặp lại một người bạn của anh, và cũng từ đó mới hiểu ra vì sao ngày ấy anh bỗng trở nên lạnh nhạt và vô tâm như vậy. Lúc anh vừa vào năm nhất, cũng là lúc gia đình anh xảy ra nhiều mâu thuẫn vì anh theo học ngành thời trang, trái hoàn toàn với mong muốn của ba anh, tất cả mọi học phí anh phải tự trang trải, vừa đi học, vừa làm thêm, lúc thì làm quán cơm, nhà hàng, khi thì làm gia sư. Mọi chi phí cũng phải tiết kiệm hết mức có thể, nên anh cũng không thể gửi tặng cô những món quà, không thể ngọt ngào ân cần khi áp lực quá lớn đè nặng lên vai của cậu sinh viên năm nhất. 

khi-em-thoi-khong-phien-anh-nghia-la-tinh-yeu-da-het-758x518

Anh không chia sẻ với cô vì sợ cô lo lắng, cũng không có quá nhiều thời gian để trải lòng, không đủ dũng cảm giữ lại khi cô nói lời chia tay, bởi lẽ chính anh cảm nhận được áp lực, khó khăn, vất vả nơi đây, cuộc sống bon chen chật vật nơi đất Sài Thành. 

Giờ đây, anh cũng đã có người cùng sánh bước, đồng hành cùng anh. Hơn nữa, ngày cô ra Đà Nẵng học, gia đình anh xảy ra nhiều biến cố mà cô không được biết, ba mẹ chia tay nhau càng khiến anh chật vật và lo nghĩ nhiều hơn. Một lần nữa bao nhiêu từ “giá như” lại xuất hiện trong đầu. Cô ước mình có thể quay lại ngày đầu tiên mà anh nói thích cô trước cổng trường, có thể quay lại ngày tiễn anh vào Sài Gòn, có thể quay lại ngày cô điền giấy đăng ký học. Cô sẽ vẫn nắm tay anh thật chặt, dũng cảm đi tìm anh để cùng nhau trải qua mọi khó khăn. 

Cô trách anh sao không chia sẻ với mình, sao lại một mình gánh vác, càng trách mình hơn vì đã không đủ lòng tin, không đủ kiên định. Cầm điện thoại trên tay, định gọi cho anh, nhưng chợt dừng lại, nhìn quanh căn phòng hơn 2 giờ sáng yên tĩnh với luận văn tốt nghiệp còn đang viết dở, và khung hình gia đình có cả người con trai gia đình chọn đã chăm sóc mình trong suốt mấy năm nay, hít một hơi thật sâu rồi đặt điện thoại xuống. 

phu-nu-lon-len-tu-nhung-noi-buon

Cô biết rằng mọi chuyện đã quá muộn để bắt đầu lại, đành cất giữ mọi chuyện cho riêng mình, để không làm phiền đến cuộc sống của anh, và cũng chẳng ai phải bận tâm cho cảm xúc của cô nữa. Ngày cưới của mình, cô cũng không mời anh đến, cô muốn anh có thể lưu giữ trọn vẹn hình ảnh đẹp của nhau thời học sinh, cũng là mối tình đầu tiên của cả hai.

“Thanh xuân ngắn ngủi, hãy giữ cho nhau những kỉ niệm đẹp nhất cho tình yêu. Thanh xuân của em hạnh phúc nhất là những ngày tháng được bên cạnh anh, gửi anh một lời xin lỗi và mong anh luôn hạnh phúc, anh là người sống tình cảm nên chắc chắn sẽ gặp được đúng người, thương anh thật lòng, dù có khó khăn hãy cười thật tươi anh nhé” – những dòng kết thúc trong trang nhật ký mối tình đầu của cô.

 © JessyĐào - blogradio.vn                                  

Xem thêm: Miệng cười nhưng không thể giấu nỗi buồn trong ánh mắt | Radio Tình yêu

JessyĐào

Hạnh phúc nhất là khi trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

back to top