Thanh xuân năm ấy, tớ đã bỏ lỡ thật rồi
2021-11-09 01:20
Tác giả: shtce_ar.moon
blogradio.vn - Chúng ta không thể trở thành bạn, cũng không thể trở thành kẻ thù, mà chỉ trở nên xa lạ với những ký ức, kỉ niệm năm xưa. Thanh xuân năm ấy, tớ đã bỏ lỡ thật rồi.
***
Chớp nhoáng, thời cấp 2 đã kết thúc, những kỉ niệm, kí ức vẫn còn vương vấn, những lời tỏ tình giấu nhẹm trong lòng, những lá thư chưa kịp gửi, nhưng vẫn có một cô gái còn đem tấm lòng đơn phương của mình để thích một người, người con trai mà cô đã từng nhớ, đã từng hận và khóc rất nhiều.
Bạn cảm thấy sao khi bản thân mình thích đơn phương một người? Bạn cảm giác như thế nào? Vui hay buồn? Khi người ấy, gặp gỡ một cô gái khác, liệu trong lòng bạn có chút ghen tuông không? Tớ, chính tớ đây, là một cô gái trong bi kịch ấy, hiểu được, cảm nhận được, nhưng không thể nào chạm vào được trái tim ấy. Và cuối tháng năm, tháng của sự chia ly, tình cảm tớ cũng thật giống bản nhạc, nhưng đáng tiếc rằng, đó lại là bản nhạc buồn. Và đó cũng là tháng mà hai ta bắt đầu rời xa nhau.
Người ta thường nói “Một số người bước vào cuộc sống của bạn, rồi biến mất. Một số ở lại rất lâu, rồi biến mất, nên bạn đừng trông chờ vào họ quá nhiều, để rồi ôm bản thân một nỗi tuyệt vọng day dứt, không thể nào quên”. Quả đúng như vậy, tớ đã lỡ ôm tương tư về cậu thật nhiều, để rồi bản thân không thể nào thoát ra khỏi nỗi nhớ đấy.
Thỉnh thoảng, tớ còn không biết mình đang làm gì, chờ đợi ai nữa, tâm trạng như muốn phát điên. Trong tim đau nhói, trong lòng mệt mỏi, lời không thể cất lên, chỉ có thể tự ôm bản thân khóc nức nở, khóc mãi, khóc đỏ khóe mi trong màn đêm tối lặng thinh. Cậu biết không? Tớ đã từng trốn tránh, nhưng cảm xúc đấy càng đau hơn tớ tưởng, đau một khoảng thời gian mà không thể chữa lành được.
Tớ muốn biến mất khỏi cảm giác đó, nhưng không cách nào chạy thoát nổi, như kẻ khờ đang mò mẫm trong bóng tối, nơi không có chút tia sáng hy vọng nào. Cảm giác bất lực nhất khi chỉ có thể ngắm cậu qua màn hình điện thoại, là lúc đọc lại những dòng tin nhắn giữa hai ta, là lúc gọi tên cậu thật to, nhưng lại đáp trả bằng sự im lặng đau đến tột cùng, trái tim đau đớn tan vỡ.
Tớ đã từng nghĩ rằng “Đáng lẽ, ngay từ đầu, thà ghét nhau còn hơn. Mỗi lần như thế sẽ đỡ hơn nhỉ?” Nhưng quan trọng lại không thể, đó là cái giá phải trả, đó là số trời sắp đặt, nhưng cuối cùng không thể là định mệnh của đời nhau. Thật trớ trêu.
Cậu cứ mỉm cười, giúp đỡ, trò chuyện, an ủi khi mỗi lần tớ khóc … tất cả những điều đó, nó cứ như gieo lên một tia hy vọng trong lòng. “Lỡ như cậu ấy thích mình thì sao? Lỡ như cậu ấy cũng có tình cảm với mình thì sao?” Những câu hỏi đó cứ liên tục xuất hiện trong đầu, và dường như, tớ thật sự cần câu trả lời thật rõ ràng và dứt khoát.
Trước khi thích cậu, tớ đã nghĩ kĩ rồi “Khi thích một ai đó, một là ta sẽ nhận được tình cảm từ người đấy, hai là ta sẽ nhận được sự đau đớn, có thể mất cả hai chữ tình bạn. Làm ơn, nếu muốn thì cứ tiến tới, không thì rời bỏ.
Rồi điều gì cũng xảy đến, cậu đã công khai người yêu, tớ còn thậm chí chưa kịp hỏi. Nghe được điều ấy, tớ đã không tin vào tai mình, chỉ biết đứng sững người, miệng mỉm cười thế thôi, chứ trong lòng trái tim đã tan vỡ, như hàng nghìn nhát dao đâm thẳng vào trái tim mong manh ấy.
Có vẻ như, bản thân tớ nhận được câu trả lời rồi “Thì ra, câu trả lời mà mình hằng mong đợi bấy lâu nay, lại chính là lựa chọn thứ hai - sự đau đớn”. Và sau một hồi lâu, tớ mới chợt nhận ra, điều mà cậu từng làm với tớ, thì ra lại là điều mà cậu đã làm với các cô bạn khác, tớ cứ nghĩ mình thật đặc biệt để được đối xử như vậy.
Ngốc thật, một kẻ khờ lại có thể dám tin vào tình yêu chứ. Tình cảm này thật đẹp, đẹp đến nỗi chỉ mình tớ biết, chỉ mình tớ đứng lặng im phía sau ngắm nhìn, chỉ mình tớ đơn phương, rồi cuối cùng, cũng chỉ mình tớ đau.
Trở về nhà với một tâm trạng khác thường, tớ đã kìm nén cảm xúc, và đến lúc không thể kìm được nữa, tớ bắt đầu khóc, khóc mãi mà cậu chẳng đến bên và dỗ dành. Lúc trước, cậu là người luôn xuất hiện đầu tiên mỗi khi tớ buồn, luôn là bờ vai để tớ gục đầu. Nhưng lần này lại khác, thay vào đó, chỉ mình tớ trong một căn phòng ôm ấp sự hy vọng, buông ra những lời oán trách. Rõ ràng, cậu chưa bao giờ thuộc về tớ, vậy mà cứ có cảm giác người ta rời bỏ mình.
Đôi khi, muốn đổ hết mọi lỗi lầm, dù chỉ một chút nhưng tớ thậm chí còn không có nổi một tư cách, một danh phận để hỏi, để trách móc, đau buồn, tức giận và thất vọng khi cậu đã yêu người khác.
Tớ muốn là bạn gái của cậu, muốn có một danh phận rõ ràng, thích được có cảm giác bảo vệ, che chở, thích có được cảm giác yêu chiều, chăm sóc. Tớ cũng biết chấp nhận mọi cái xấu, tớ cũng có thể thay đổi vì cậu, nhưng cớ sao, người đó lại không phải là tớ. Tớ đã thắc mắc và oán trách bản thân suốt mấy tiếng đồng hồ ở trong phòng, khóc đến cả sưng mắt.
Tớ đã vào trang facebook của cô ấy để xem. Quả thật, một gương mặt khá ưa nhìn, cô ấy có đôi mắt to tròn, trong veo, hàng mi cong cong, trông cũng khá đáng yêu. Tớ chỉ biết thốt lên “Cô ấy thật xinh, trông thật rực rỡ, rực rỡ hơn cả bầu trời xanh”. Đúng thật là, giờ tớ mới hiểu được ý nghĩa của câu nói “Mây tầng nào thì gặp mây tầng đó”, một cặp xứng đôi vừa lứa.
Càng nhìn những tấm ảnh nỗi cô đơn của tớ lại thu trong bóng tối, chỉ muốn nắm tay cậu và cùng nhau thưởng thức ánh hoàng hôn tuyệt đẹp. Có lẽ quá xa vời, và người thực hiện cùng cậu, lại không phải là tớ, mà là cô ấy. Tớ và cậu, hai thế giới thật khác nhau. Muốn tiến tới bên cậu, nhưng không đủ dũng khí, mối quan hệ này chỉ mình tớ biết trân trọng mà thôi.
Nếu cuộc đời giống như trong phim, chắc có lẽ, cậu là nam chính, cô ấy là nữ chính, còn tớ thì lại là một vai phụ mờ nhạt, chỉ là người đứng sau xem cuộc tình hai người diễn ra như thế nào. Nếu như, tớ có khả năng thay đổi kịch bản, liệu cậu có thích tớ không? Liệu tớ có thể ở bên cạnh cậu mãi mãi? Liệu cậu có thể chăm sóc và bên cạnh tớ. Tớ sợ, tớ sợ nếu cả hai ta thích nhau, nhưng rồi lại chia xa, nên cảm giác đó còn đau đớn hơn cả lúc tớ thích cậu đơn phương.
Xin lỗi vì mọi buồn phiền của tớ lại nhắc tới cậu. Xin lỗi vì đã khiến cậu phải an ủi khi mỗi lần tớ khóc. Tớ không thể mãi yếu đuối để nhận được sự chăm sóc của cậu, tớ không thể mãi ích kỉ để muốn chiếm đến trái tim cậu. Giả vờ đăng story để cậu có thể ngắm tớ lâu hơn, giả vờ mỉm cười để khiến bản thân mình xinh hơn. Nhưng, chỉ lại là sự hoang tưởng vô ích mà thôi, cũng không phải bản thân thật sự của tớ.
Có lẽ nên chọn cách né tránh, càng xa càng tốt, để đỡ phải mơ tưởng chuyện tình cảm đơn phương này. Nhưng ít ra, cũng thật tốt, vì tớ đã từng được làm bạn với cậu, từng được trò chuyện, nhắn tin, như thế là quá đủ rồi.
Tớ nên nói lời tạm biệt trước vì chả hi vọng gì về mối quan hệ này cả, chỉ khiến bản thân trở nên mệt mỏi, đau đầu. Cứ đợi chờ một kết quả dù đã biết trước, thì đợi chờ làm gì nữa, như một con ngốc đâm đầu vào tình yêu, u mê không lối thoát. Một người hạnh phúc, một người đau khổ và chỉ biết đứng sau nhìn người khác cười đùa.
Tạm biệt, người con trai mà tớ đã từng thích, coi như là cả thanh xuân tươi đẹp. Chúc cậu hạnh phúc bên người mình yêu, chăm sóc cho cô ấy thật chu đáo, đừng làm cô ấy buồn nhé. Hãy sống thật tốt và làm những điều cậu đã từng ước với tớ.
Khi không có cậu, chắc có lẽ, tớ sẽ có cảm giác hụt hẫng một chút, nhưng cảm giác ấy rồi cũng sẽ quen mà thôi. Cậu cứ yên tâm, tớ vẫn tự chăm sóc bản thân mình thật tốt. Hy vọng, không có cậu ở bên, tớ vẫn chính là bản thân mình, vẫn vui vẻ, hạnh phúc và đón chờ một tình yêu mới. Duyên ta đến đây là hết, bây giờ, tất cả chỉ còn tồn đọng lại hai chữ ký ức, vẫn còn vương vấn nơi đây, những dòng tin nhắn, những lời chúc mừng... Và sẽ có một ngày nào đó, khi ai đó nhắc đến tên của cậu, thì sẽ không làm tớ mỉm cười, cũng sẽ không làm tớ buồn, mọi thứ sẽ dần dần rơi vào dĩ vãng.
Chúng ta không thể trở thành bạn, cũng không thể trở thành kẻ thù, mà chỉ trở nên xa lạ với những ký ức, kỉ niệm năm xưa. Thanh xuân năm ấy, tớ đã bỏ lỡ thật rồi.
© shtce_ar.moon - blogradio.vn
Xem thêm: Đó là một người mà tôi đã từng rất thương | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.
Cho đi yêu thương là một lựa chọn
Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.