Mùa hè đã qua trong thanh xuân của tớ là cậu
2021-10-05 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Tớ có tình cờ nghe được câu chuyện về lý do hai người cảm nắng nhau, đó là vì hay tranh cãi, nô đùa rồi giúp đỡ nhau trong học tập. Hoàn cảnh đó cũng khá giống chúng ta ngày xưa đấy chứ nhưng người con gái ấy lại chẳng phải tớ. Thì ra điều quan trọng nhất trong tình cảm là người đó là ai chứ không phải người đó như thế nào, đã là người mình thích thì mọi thứ thuộc về họ mình đều sẽ thích.
***
Mỗi người đều có một cách riêng để theo đuổi người mình thích. Có người mạnh mẽ, thẳng thắn nhưng cũng có người rụt rè, e dè. Mùa hè ùa về với bao kỉ niệm, những ngày này làm tớ lại bồi hồi nhớ về người tớ thích năm ấy. Dù hiện tại, cậu đã có hạnh phúc của riêng mình, tớ thì vẫn cô đơn sớm tối thế thôi nhưng thành thật một chút nhé “Cậu vẫn là tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng tớ!”
Câu chuyện bắt đầu từ đâu nhỉ? Đầu lớp 8, chúng ta vốn chẳng cùng một lớp nhưng vì sự thay đổi để phù hợp với công tác bồi dưỡng học sinh giỏi mà tớ được chuyển sang cùng lớp với cậu. Ấn tượng đầu thì cậu khá soái, trông lại rất tinh nghịch, đơn giản là gu của tớ.
Mình trải qua năm lớp 8 cũng không có gì quá đặc biệt, lớp 9 chúng ta vẫn tiếp tục cùng lớp và có lẽ tình cảm của tớ cũng có sự chuyển biến rõ rệt từ “thích thích” thành “thương thương”. Tính cách của tớ thì không phải là kiểu gây thiện cảm được với mọi người, khá kỹ tính lại còn hay càu nhàu. Với chức vụ lớp trưởng tớ luôn mượn việc chung để đặc biệt quan tâm đến cậu như thường xuyên kiểm tra bài vở, để ý từng bài kiểm tra của cậu.
Thật ra đơn giản tớ coi đó như cách thể hiện tình cảm của mình dành cho cậu nhưng lại chẳng hay biết điều đó đã ít nhiều làm cậu cảm thấy gò bó, khó chịu. Tất nhiên cậu chẳng nói thẳng điều ấy ra nhưng tớ cảm nhận được. Tuy vậy chúng ta vẫn có một năm bên nhau đầy kỉ niệm.
Cậu là tổ trưởng, tớ là lớp trưởng, hai chúng ta lại cùng một tổ nên có khá nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau. Và thú thực mà nói đó có lẽ là năm học tớ cười nhiều nhất và khóc cũng nhiều nhất. Năm đầu tiên trong đời làm lớp trưởng, tất nhiên tớ luôn nỗ lực biến mọi thứ trở nên thật hoàn hảo nhưng cũng vì lẽ đó mà tớ mất thiện cảm với rất nhiều bạn. Tớ đã khóc rất nhiều vì áp lực đó chỉ là cậu không nhìn thấy thôi. Nhưng tổ 1 của chúng ta thì luôn làm tớ cười, tớ chưa thấy cái tổ nào lại có thể hài hước như thế, cùng nhau chép phao trong giờ, cùng nhau ăn vặt, cùng nhau nhắc bài khi một đứa trong tổ bị lôi lên kiểm tra miệng và cùng nhau cười dù tuần nào xếp hạng cũng bét trong lớp.
Dù là nam tổ trưởng duy nhất trong lớp và cũng là người tớ mắng rất nhiều vì quản lý tổ không đâu vào đâu nhưng thật ra cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Bây giờ nghĩ lại tớ mới thấy, tớ thích cậu nhiều đến thế cũng đơn giản vì tớ luôn cười thật nhiều khi bên cạnh cậu.
Năm 15 tuổi ấy, tớ thích cậu bằng tất cả những gì tớ có, làm mọi cách để giúp cậu trở nên tốt hơn và cũng khiến bản thân trở nên tốt hơn. Chẳng có gì ngại ngần, ngày liên hoan chia tay tớ thẳng thắn nói thích cậu trước cả lớp. Tại thời điểm đó, tớ chẳng nghĩ nhiều lắm đâu, đơn giản “thích là nhích” thôi. Nhưng có lẽ tớ cũng đoán trước được câu trả lời của cậu chỉ là cậu khéo léo hơn tớ nghĩ khi nói rằng “Hiện tại, tớ không thích ai cả!”. Câu trả lời vốn mang ý nghĩa là từ chối đó lại thuyết phục tớ một cách trọn vẹn.
Thôi thì tớ sẽ tiếp tục theo dõi và ủng hộ cậu trong tương lai thôi. Cấp 3 chúng ta học chung trường nhưng không lần nào chung lớp, tớ cũng vẫn thường xuyên nghe ngóng xem cậu đã có “bạn gái” nào chưa nhưng đến lớp 12 vẫn chưa nghe được gì.
Thời gian 3 năm đó, chúng ta vẫn đi họp lớp, vẫn gặp nhau trong nhiều dịp, tớ cứ nghĩ không khí khi hai ta gặp nhau sẽ ngượng ngùng lắm nhưng không, cậu lại là người luôn cười và chào hỏi trước làm tớ cũng cảm thấy rất thoải mái. Thật vui vì sau lời bày tỏ không thành ấy chúng ta vẫn có thể vui vẻ khi đối diện với nhau.
Đến tận cuối thời gian ôn thi lớp 12 tớ mới nhận được thông tin cậu có bạn gái. Nói có thể cậu không tin nhưng tình cờ một lần nhìn thấy cậu đứng ở sân trường với cô bạn đó mình đã nghĩ hai người có mối quan hệ đặc biệt rồi. Và đúng như vậy, sau đó một khoảng thời gian tớ biết hai cậu đang tìm hiểu nhau.
Cậu không ngần ngại nói với mọi người là thích cô gái đó, không ngần ngại kéo cô ấy đứng bên cạnh khi chụp ảnh kỉ niệm, cũng không ngần ngại công khai mối quan hệ ấy trên mạng xã hội. Mọi hành động của cậu đều làm tớ nể phục và rồi thứ tình cảm hơn tình bạn trong suốt 5 năm đó, tớ cũng đã có đủ dũng khí để cất nó sang một bên.
Tớ có tình cờ nghe được câu chuyện về lý do hai người cảm nắng nhau, đó là vì hay tranh cãi, nô đùa rồi giúp đỡ nhau trong học tập. Hoàn cảnh đó cũng khá giống chúng ta ngày xưa đấy chứ nhưng người con gái ấy lại chẳng phải tớ. Thì ra điều quan trọng nhất trong tình cảm là người đó là ai chứ không phải người đó như thế nào, đã là người mình thích thì mọi thứ thuộc về họ mình đều sẽ thích.
Đến tận bây giờ khi chúng ta đã tốt nghiệp được 2 năm, tớ vẫn nghe được những mẩu chuyện đẹp về chuyện tình của hai người và sự tinh tế của cậu đối với người con gái mà cậu thích. Điều đó càng làm tớ chắc chắn rằng thích cậu là điều tuyệt vời nhất trong quãng thời gian thanh xuân của tớ. Dù chúng ta chẳng thể có một cái kết đẹp, nhưng tớ cảm thấy hạnh phúc với những gì chúng ta đã trải qua.
Đã lâu rồi kể từ ngày chúng ta ra trường, mình vẫn chưa gặp nhau. Không biết tình hình sức khỏe của cậu như nào, học quân đội có vất vả lắm không và cậu đã có dự tính gì trong tương lai chưa? Dù thế nào tớ vẫn mong cậu luôn khỏe mạnh, luôn hạnh phúc và cười thật nhiều như chàng trai tớ từng theo đuổi năm 15 tuổi đó.
Bây giờ lớn hơn nhiều rồi, nhìn lại thì thấy hồi đó tớ thật trẻ con và ngây ngô, nhưng thật tuyệt vì chúng ta đều là những thiếu niên dũng cảm dám yêu dám nói và trên hết là luôn nỗ lực theo đuổi ước mơ của bản thân.
Mùa hè có lẽ là mùa của những kỉ niệm nên tớ dành một chút thời gian để nhớ đến cậu và nhớ đến chúng ta của quá khứ. Còn hiện tại chúng ta vẫn sẽ luôn là những người bạn tốt của nhau, rất mong sẽ có một ngày chúng ta được gặp lại nhau và đối xử với nhau thật tốt như những gì chúng ta đã làm.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Ở đâu đó vẫn có người đợi em
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cô giáo mầm non
Mỗi ngày mười tiếng ở trường Các cô bảo mẫu yêu thương học trò Nâng niu từng phút từng giờ

Miền ký ức
Bạn thấy đấy, tuổi thơ là thứ không bao giờ bị đánh cắp, ngay cả khi đã lớn, tuổi thơ vẫn ở đó để mỗi ngày lặng lẽ ghé qua chữa lành những vết thương cho bạn.

Tháng 9, chúng ta đã một mình trưởng thành!
Người ta nói, khi bạn muốn giải tỏa cảm xúc hãy nói ra hoặc viết ra cảm xúc của bạn. Ấy thế mà tớ chả thể có nổi sức để viết nữa. Khi mọi thứ trải qua cả rồi, tớ mới ngồi đây viết lại những thứ đã qua khiến tớ có cái nhìn nhận về nhân sinh này.

Mảnh hồn quê
Nước đã lên gần chạm mép bờ đê, những con nước ròng, nước lớn lững lờ mang theo những mảng phù sa bồi đắp, bên bồi bên lở. Yên hít mũi nghe mùi nước mắm kho quẹt thơm lừng, mằn mặn bốc ra từ gian bếp nhỏ. Ánh lửa đỏ hồng phản chiếu lên gương mặt của Yên đang lấm tấm mồ hôi. Mùa gió bấc về, lại nhớ mùi khoai, mùi bắp nướng lùi trong cái bếp dã chiến đêm giao thừa nấu bánh.

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ
“Đã bao lâu rồi bạn chưa gọi điện hỏi thăm mẹ cha?”. Phải chăng đã rất lâu rồi. Có thể giờ đây những áp lực cuộc sống, nhịp thở ào ạt của thành thị cuốn bạn đi. Có thể giờ đây những cuộc gọi thăm hỏi mẹ cha cũng vơi dần.

Nghề giáo
Có người thầy cầm lấy ngọn đuốc đỏ Mang ánh sáng thắp lên triệu vì sao Có người thầy lặng lẽ vương bụi phấn Hát cho em một khúc ca yêu đời.

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi
Tự chấp nhận và yêu thương bản thân là một quá trình phát triển cá nhân quan trọng. Nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi chúng ta làm được điều này, chúng ta có khả năng sống một cuộc sống tràn đầy niềm tự hào, tự tin và tình yêu.

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc
Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi
Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.