Cảm ơn cậu vì năm đó đã không nói lời thích tôi
2021-09-28 01:25
Tác giả: Selena Phạm
blogradio.vn - Cảm ơn cậu vì năm đó đã không nói lời thích để tôi biết tôi thích cậu nhiều đến thế nào.
***
Chúng ta là bạn cùng lớp cấp ba, rồi trở thành bạn cùng tổ và rồi cùng chung một bàn cho đến những tháng ngày cuối cấp. Nhớ ngày ấy, lần đầu tiên tôi chú ý đến cậu là khi cậu còn là một thanh niên gầy gò, nghịch ngợm ngồi ngay sau tôi trong ngày nhận lớp. Trong kí ức của tôi, những hình ảnh về cậu lúc đó cứ mờ nhòe chẳng có gì đặc biệt. Tôi chỉ nhớ cậu của năm ấy như cơn mưa đầu mùa hạ đem đến một làn sinh khí mới, tràn đầy năng lượng, luôn ồn ào và náo nhiệt.
Còn tôi lại giống như hồ nước nhỏ đầy tĩnh lặng, thu mình lại trong một không gian chật hẹp. Tôi ngại phải chủ động giao tiếp hay làm thân với bất kỳ một ai, có lẽ ngày đó tôi giống như một người vô hình trong lớp học đông đúc xen lẫn những tiếng cười đùa. Rồi cậu đến khiến hồ nước trong tôi như gợn sóng, sống dậy muốn thoát ra khỏi ranh giới quen thuộc của chính mình.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên tim tôi đã đập “thịch” một cái sau cú va chạm với cậu. Tôi cũng thấy lạ, sao giữa dòng học sinh đông đúc chúng ta lại vô tình va vào nhau được nhỉ? Cậu đã nổi cáu, tôi dám chắc nếu cậu cứ nhắm mắt thì sẽ chửi thề ngay cái đứa đi đứng không cẩn thận mà đâm sầm vào cậu như thế. Nhưng khi cậu quay lại, ánh mắt cậu chạm tới tôi, cậu đã vội thu lại những lời định nói, thay vào đó là cái cười xởi lởi.
“Nếu không phải là cậu là tôi đã chửi rồi đấy nhé”.
Nói xong cậu vỗ vai tôi một cái rồi quay người chạy nhanh về phía trước trong khi tôi vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng. Thật ra với những người khác thì có lẽ giây phút đó chẳng có gì đặc biệt, nhưng với tôi, cậu biết không? Câu nói đó khiến tôi không ngừng suy nghĩ.
Phải chăng vì tôi là bạn cùng lớp nên cậu đối xử tử tế hơn? Hay còn một lý do nào khác? Một con nhỏ trầm tính, hiền lành đến mức nhu nhược như tôi xưa tới giờ chỉ có là tâm điểm cho con trai bắt nạt, chứ chưa bao giờ nhận được sự đối đãi tử tế ngay cả trong lời nói. Câu nói bâng quơ của cậu ngày hôm đó đã khiến lòng tôi ấm hơn bao giờ hết.
Rồi không hiểu vì sao, từ cái ngày ấy tần suất cậu chủ động nói chuyện với tôi ngày một nhiều hơn. Đó là thời điểm gần cuối năm lớp 10. Cậu luôn cố tìm ra một lý do nào đó để trêu chọc tôi, lúc đó tôi ghét cậu lắm. Vì hóa ra cậu cũng giống như những đứa con trai khác, thích bắt nạt tôi.
Cậu kiếm chuyện bàn luận về quả tóc đuôi ngựa với chiếc mái chéo dày quê mùa, cậu hay nhại lại những lời nói được cho là õng ẹo đến chảy nước của tôi, cậu bắt chước tôi về điệu bộ dáng đi nhưng lại theo một cách quá lố. Điều đó khiến tôi tự ti về bản thân một cách kinh khủng. Tôi luôn gắt gỏng mỗi khi cậu cứ liên tục mượn đồ dùng nhưng lại chẳng bao giờ động đến, tôi khó chịu khi cậu cứ không biết vô tình hay là cố ý động vào đuôi tóc của tôi, tôi chán ghét mỗi khi cậu cười đùa ngả ngớn.
Rồi một ngày, cậu được tỏ tình, người tỏ tình với cậu là một cô gái cùng tuổi xinh đẹp, nhiều người theo đuổi, học giỏi, gia đình lại có điều kiện. Tin đó đã được lan truyền khắp lớp, và cậu biết tôi đã nói gì với cô bạn thân của mình không?
“Sao H lại có thể thích được một người vừa nghịch, vừa phá, vừa học kém như cậu ta nhỉ?”.
Hồi đó cậu đối với tôi đáng ghét như thế đấy, tôi biết thành tích học của cậu không phải là kém, nhưng trong một tập thể toàn người giỏi thì thành tích của cậu đúng là không nổi bật bằng. Nhưng cậu nghịch phá là thật, lúc nào lớp cũng bị trừ điểm vì cậu thôi đó.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua cho đến ngày đầu năm lớp 11, cuộc sống vốn chỉ xoay quanh bài vở của tôi bỗng bị đảo lộn khi một tin đồn động trời tự nhiên kéo đến. Tôi luôn thấy lạ mỗi khi bước vào lớp mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào tôi. Càng lạ hơn, mỗi khi tôi và cậu vô tình chung chỗ, tôi lại bắt gặp những tiếng cười khúc khích, những ánh mắt thích thú cả những câu nói ẩn ý của bạn cùng lớp nhìn về phía chúng ta.
Cũng từ ngày hôm đó tôi lại thấy cậu cư xử một cách khác thường. Không hiểu sao cậu luôn luôn xuất hiện trong tầm mắt của tôi, luôn chìa trước mặt tôi một cái bánh mỗi sáng và hỏi có muốn ăn không.
Mỗi khi nắng chiều buông xuống cậu chẳng nói chẳng rằng đóng cửa sổ lại hoặc khéo léo che đi những tia nắng gay gắt bằng một quyển sách hay tờ giấy mỏng manh. Những câu hỏi của cậu về cuộc sống của tôi ngày một nhiều lên rằng trưa nay tôi sẽ ăn gì, tối nay có lịch học không, bình thường lúc nào sẽ đi ngủ.
Những sự kiện lạ lùng đó đã được cô bạn thân tốt bụng của tôi lý giải và nghe chừng có vẻ hợp lý “N đang thích cậu đó, mọi người ai cũng biết hết. Chỉ có cậu là không biết” Lúc đó tôi vừa giật mình, vừa đầy thắc mắc. Cảm thấy rất nực cười nên tôi nỗ lực né tránh “Không thể nào? Sao mọi người dám chắc điều đó chứ?”.
Đúng tối hôm tôi biết cái tin giật gân ấy, tôi nhận được lời mời kết bạn của cậu trên Facebook. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng thì ra chung lớp hơn 1 năm mà giờ chúng ta mới kết bạn với nhau. Vừa ấn xác nhận đồng ý được khoảng 2 phút thì cậu nhắn tin tới. Tôi đã rất hoảng hốt, tim tôi đập thình thịch, chưa bao giờ tôi trải qua cảm xúc nâng nâng khó tả đến như thế. Dù sao tôi cũng chỉ là cô gái mới lớn, không tránh khỏi những ngại ngùng với bạn khác giới.
“Thấy có mấy người trong lớp nói tôi thích cậu”.
Cậu rất thẳng thắn mà đi vào ngay vấn đề chính.
Tôi chần chừ một lúc mới tìm được lời phản hồi có vẻ ổn.
“Tôi cũng có nghe, không biết ai đồn, nghe buồn cười nhỉ?”.
“Chúng nó linh tinh đấy, cậu đừng có tin đó nhé”.
Không hiểu sao khi nghe lời xác nhận của cậu tôi có hụt hẫng một chút, hình như trong tôi có chút gì đó mong chờ vào tình cảm mà cậu dành cho tôi.
Có vẻ như những cái quan tâm nhỏ nhặt chút chút hàng ngày của cậu đã khiến tôi không còn ghét cậu như trước nữa, một sự chua xót nhẹ dâng lên. Nhưng rồi tôi cũng thôi không nghĩ tới, tôi lại cho rằng đó là điều hay vì cậu không thích tôi nên tôi có thể cư xử bình thường với cậu và tôi cũng có một lời giải thích hoàn hảo cho những ánh nhìn tò mò của các bạn học khác.
Vậy mà nhờ những dòng tin nhắn đó, nhờ cái tin đồn ấu trĩ đó, nhờ lời phủ nhận của cậu mà chúng ta dần thân thiết hơn. Cậu nhắn tin nói chuyện với tôi hàng ngày, chủ động đến gần tôi và rồi hình ảnh của hai chúng ta gắn liền với nhau từ bao giờ mà tôi cũng quên mất.
Cả quãng thời gian cấp 3 còn lại tôi cảm thấy thật may mắn vì đã có cậu cùng sẻ chia những vui buồn, đối với tôi kỷ niệm đó là vô giá. Cậu đến khiến cuộc sống vốn bình yên của tôi trở nên sống động, đầy hài kịch xen lẫn bi kịch, cậu khiến con bé vốn cảm thấy một mình vẫn ổn lại thành một người yếu đuối, dựa dẫm, lệ thuộc quá nhiều vào cậu.
Tôi đã từng nghĩ nếu một ngày cậu biến mất thì tôi sẽ phải làm sao đây, vì cậu đã trở thành thói quen, trở thành điều dĩ nhiên trong cuộc sống của tôi mất rồi.
Ngày hôm nay khi ngồi ngẫm lại chuyện cũ, tôi đã hỏi “Liệu có phải cậu thích tôi nhưng chấp nhận không nói ra để có thể trở thành bạn thân của tôi, khiến trong mắt tôi chỉ được phép có cậu mà thôi? Đúng không?”
Cảm ơn cậu vì năm đó đã không nói lời thích để tôi biết tôi thích cậu nhiều đến thế nào.
© Selena Phạm - blogradio.vn
Xem thêm: Chúng ta, ai cũng có câu chuyện của riêng mình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.