Phát thanh xúc cảm của bạn !

Năm đó tôi lạc mất cậu

2021-09-24 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi và cô ấy ngồi trên khán đài sân vận động, tựa đầu vào vai tôi Thảo nói nhỏ: “Tao mượn vai mày một chút nhé”. Cô ấy cũng nhìn ra một sự thật rằng tôi thích cô ấy từ rất lâu rồi nhưng chưa bao giờ tôi nói ra điều đó.

***

Nếu ai hỏi tôi thanh xuân của bạn như thế nào thì tôi có thể tự tin trả lời rằng thanh xuân của tôi là ba năm cấp ba. Quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời đó tôi gặp cậu, gặp người con gái mà tôi chưa một lần dám nói rằng tôi thích cậu. Nhưng tại sao tôi lại gặp lại cậu lúc này chứ, có lẽ là do định mệnh sắp xếp cho chúng ta gặp lại nhau sau ba năm. Cậu chính là người con gái tôi không muốn bỏ lỡ nhất nhưng lại không có cách nào để giữ cậu ở lại. Gửi đến những cô cậu học trò đang có những rung động đầu đời để các em không phải hối hận.

Tôi tốt nghiệp cấp ba tính đến năm nay là năm thứ ba rồi nhưng buổi sáng hôm đó có lẽ sẽ là một buổi sáng đáng nhớ nhất trong cuộc đời của tôi. Một buổi sớm mùa đông của đất thủ đô, trời rất lạnh, cái lạnh cắt da cắt thịt của miền Bắc đến thật nhanh khi bây giờ mới chỉ là tháng mười.

Tôi bước vào quán cà phê như mọi buổi sáng thường ngày, sáng nay trời lạnh quá. Cái thời tiết Hà Nội vẫn được coi là khắc nghiệt từ trước đến bây giờ mà (tôi thầm nghĩ). Đang thưởng thức li cà phê nóng hổi để xua tan cái lạnh trong buổi sáng mùa đông thì chợt tôi nghe thấy tiếng gọi, giọng nói đó thật quen thuộc và vẫn ngọt ngào như ba năm trước:

- Hải ơi! Hải đúng không?

Tôi bất giác quay nhanh lại đằng sau, không mất quá nhiều thời gian để tôi nhận ra cậu. Vẫn là người con gái xinh đẹp của ba năm trước, cô gái mang vẻ đẹp nhẹ nhàng điểm vào dòng đời của tôi nét rung động xao xuyến đầu đời. Vẫn là cách ăn mặc như những diễn viên điện ảnh, vẫn đánh son màu cam cháy và vẫn thích đi giày converse. Nhìn cậu tôi bỗng chốc có cảm giác quen thuộc đưa tôi về ba năm trước, cái thời gian suy nghĩ chưa lớn của tôi và lúc đó tôi còn rất trẻ con. Và cũng chính cái chưa trưởng thành đó khiến tôi đánh mất cậu một cách thật chóng vánh và đầy tiếc nuối. Một giọng nói nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ:

- Cậu sao thế?

Tôi chợt bừng tỉnh:

- Thảo à? Cậu về nước khi nào thế, sao không báo cho mình để tớ rủ bọn con Hương ra đón.

Tôi nhận ra trong nét mặt của Thảo có gì đó rất buồn, không biết tại sao đã ba năm rồi nhưng khi nhìn cậu ấy buồn thì tôi lại có cảm giác đau nhói trong tim. Thảo đáp lời tôi:

- Lần này tớ về là sẽ không đi nữa.

Tôi ngạc nhiên với quyết định của Thảo nhưng lại không biết mở lời hỏi cậu ấy thế nào. Như đã đoán được tôi nghĩ gì, Thảo nói tiếp:

- Tớ về Việt Nam đợt này là để làm đám cưới.

Tôi có cảm giác như linh hồn tôi vừa lìa khỏi thể xác vậy, khoảng đất dưới chân tôi như sụp đổ hoàn toàn. Như có ngàn mũi dao đâm thẳng vào lồng ngực của tôi, tôi nở một nụ cười gượng gạo:

- Bé Bông của tớ lớn thật rồi, sắp thành cô dâu rồi nhỉ!

Bỗng chốc tôi rơi vào một khoảng lặng và theo dòng hồi tưởng tôi trở về quá khứ. Thảo là cô bạn thân nhất của tôi, và cũng là nữ thần trong lòng tôi trong suốt ba năm học cấp ba. Cậu ấy đã đến như cách mà cậu ấy đi, nhẹ nhàng lưu luyến và đầy cảm xúc.

Năm đó, tôi và Thảo là học sinh lớp mười hai của một trường có tiếng trong huyện, trường THPT Cao Bá Quát huyện Gia Lâm. Cô ấy là bạn cùng bàn với tôi trong suốt cả ba năm cấp ba. Năm đó cũng là năm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của tôi.

Hôm đó, như thường lệ tôi chạy qua nhà đón Thảo đi học, không giống với dáng vẻ tươi tỉnh như mọi ngày đi học, hôm nay nhìn cô ấy buồn lắm. Hình như Thảo vừa khóc. Ngồi sau xe, cô ấy bỗng gục vào vai tôi và thủ thỉ với tôi một câu:

- Mày ơi! Tao mệt quá!

Tôi hơi khó hiểu hỏi lại Thảo:

- Sao mà mệt? Mày có chuyện gì à? Kể tao nghe xem nào?

Cô ấy không nói gì nữa, gục vào lưng tôi, nhưng tôi biết… Thảo đang khóc. Nước mắt của cô ấy ướt đẫm vai tôi, tôi cũng lặng im không hỏi gì nữa. Vì tôi biết, nếu Thảo khóc thì chắc hẳn đã gặp phải việc gì đó rất nghiêm trọng vì rất ít khi tôi thấy cô ấy khóc. Suốt cả buổi học hôm đó tôi nhìn Thảo, Thảo lại nhìn vu vơ ra cửa sổ như người mất hồn. Thảo là một học sinh ưu tú, nhưng hôm nay đến cả giờ học Hóa Học (là môn mà Thảo thích nhất) mà cũng vậy thì tôi càng chắc chắn rằng Thảo đang có chuyện gì đó. Cuối giờ học hôm đó tôi kéo cô ấy lên sân thượng của trường, tôi chọn sân thượng vì đây là nơi hai đứa hay nói chuyện. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt buồn của Thảo và hỏi:

- Mày có chuyện gì giấu tao đúng không?

Thảo chỉ quay mặt đi chỗ khác:

- Chỉ là chút việc riêng thôi.

Cô ấy quay ra nhìn tôi:

- Tao có chuyện muốn nói với mày, nhưng để đến hôm mình đi chụp kỉ yếu rồi tao nói nhé.

Tôi thật sự rất tò mò vì phải ba tuần nữa mới đến ngày đi chụp kỉ yếu. Nhưng những ngày sau đó là kì thi học kì, tôi tuy rằng rất tò mò nhưng bận học ôn thi nên cũng tạm quên đi. Nhưng còn Thảo sau ngày hôm đó, cô ấy bỗng học hành sa sút hơn hẳn. Cô giáo chủ nhiệm rất lo, biết tôi thân với Thảo nên đã nhờ tôi đến động viên Thảo, cô chắc chắn biết Thảo có chuyện gì nhưng khi tôi hỏi thì cô nhất định không chịu nói cho tôi biết. Tôi đi bên Thảo trên sân vận động của trường, Thảo chỉ lặng im nhìn về phía hoàng hôn ở góc trời, cô ấy thật đẹp, nét đẹp hồn nhiên của tuổi học trò, vương chút nắng trên khuôn mặt trắng trẻo nổi bật với son môi màu cam cháy. Tôi lên tiếng xua tan không khí yên tĩnh:

- Tuy không biết mày gặp chuyện gì nhưng nhìn mày thế này tao không đành lòng

Thảo nhìn tôi rồi cười nhưng trên mặt vẫn còn vương nỗi buồn:

- Sao hôm nay mày sến súa thế hả?

- Tại nhìn mày cứ buồn buồn như vậy tao không quen, tao chỉ quen nhìn mày cười thôi.

Tôi và cô ấy ngồi trên khán đài sân vận động, tựa đầu vào vai tôi Thảo nói nhỏ: “Tao mượn vai mày một chút nhé”. Cô ấy cũng nhìn ra một sự thật rằng tôi thích cô ấy từ rất lâu rồi nhưng chưa bao giờ tôi nói ra điều đó. Chúng tôi cứ ngồi như vậy cho đến khi mặt trời đã lặn, tôi đưa Thảo về nhà. Bỗng chốc Thảo hỏi tôi:

- Sau này nếu như mày không được gặp tao nữa thì mày có buồn không?

Thú thật là chưa bao giờ tôi nghĩ có một ngày sẽ không thể gặp Thảo nữa. Chắc ngày đó sẽ đen tối với tôi lắm. Nếu như một thế giới của cậu trai trẻ mười tám tuổi thiếu đi một mặt trời chiếu sáng thì sẽ như thế nào. Chưa lần nào tôi nghĩ rằng cuộc sống của tôi sẽ thiếu đi Thảo cả, tôi đáp lời:

- Sao mà không gặp, mày còn chai mặt với tao dài dài.

Thảo cười rồi lại hỏi tôi:

- Mày định thi Công nghệ thông tin đúng không?

- Ừ đúng rồi, hay chỉnh ảnh cho mày nhiều nên tao yêu máy tính luôn rồi.

Thảo vỗ vào lưng tôi: “Mình xinh thế này, chỉnh ảnh cho mình là may mắn lắm chứ kêu cái gì”. Thực ra trong máy tính của tôi toàn là ảnh của Thảo, tôi lưu lại tất cả những gì thuộc về cô ấy. Cô ấy nói thích con trai học đàn, tôi bỏ ra thời gian sáu tháng học đàn rồi đàn cho Thảo nghe. Cô ấy nói cô ấy đang lạnh, tôi cởi bỏ chiếc áo khoác của mình cho cô ấy. Chính tôi cũng không hiểu nổi, tại sao tôi lại làm vậy. Có lẽ là tôi đã yêu Thảo. Tình yêu đầu đời đầy trong trẻo và đầy cảm xúc.

Cuối cùng cũng đã đến ngày chụp kỉ yếu cuối cấp. Sáng hôm ấy, tôi mặc bộ comple màu đen với áo sơ mi trắng, mái tóc undercut vuốt ngược ra sau. Đến nhà đón Thảo, lúc Thảo bước ra tôi thực sự bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của Thảo, lớp trang điểm tinh tế với son môi màu cam cháy. Tấm áo dài của cô ấy thướt tha trong gió. Tôi nhìn cô ấy đến ngẩn người ra. Thảo cười:

- Nhìn mười nghìn.

- Hôm nay nhìn bé Bông xinh thế!

Cô ấy đến ngồi sau xe tôi, chúng tôi đến trường vào sáng sớm. Vừa bước vào sân trường, bọn bạn thân của tôi đã reo ầm lên: “Ê chúng mày! Thằng Hải lấy vợ rồi kìa”. Tôi ngượng chín cả mặt chạy ra cho mỗi đứa một cước. Sau khi chụp ảnh tập thể, chúng tôi chụp ảnh cá nhân. Cầm chiếc mũ cử nhân đội cho Thảo mà đùa rằng:

- Bé Bông tốt nghiệp rồi nhé!

Thảo nhìn tôi vẫn cái ánh mắt đượm màu buồn đó đi vào trong tiềm thức của tôi, chúng tôi chụp rất nhiều ảnh với nhau, tôi thắc mắc rằng ở nhà ảnh đầy ra mà chụp nhiều thế. Thế rồi điều gì đến cũng phải đến. Tối hôm đó, chúng tôi đốt lửa trại và ngồi bên nhau, tôi ngồi sát vào Thảo, cô ấy cũng không tránh né. Chúng tôi cùng hát, cùng nhau vui vẻ và… cùng nhau khóc.

Đến chuyên mục lời muốn nói, đó là thứ làm tôi nhớ nhất cuộc đời này. Như đã sắp đặt trước, lớp trưởng mời tôi với Thảo lên trong sự chứng kiến của cả lớp và cô chủ nhiệm. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:

- Tớ biết cậu có điều muốn nói, cậu nói trước đi.

Tôi nghĩ rằng đây là cơ hội ngàn năm có một để tôi nói lời yêu với Thảo. Với toàn bộ mọi sự can đảm, mọi ý nghĩ văn vẻ, tôi nắm lấy tay Thảo và nói:

- Tôi thích cậu! Thích cậu ngay từ lần đầu gặp cậu, ba năm rồi tôi vẫn luôn thích cậu trong thầm lặng, thích cậu nhưng tôi không dám nói. Cậu làm bạn gái tôi nhé?

Đáng lẽ ra mọi người sẽ phải rất vui đặc biệt là cô ấy, nhưng không. Thảo ôm lấy tôi và khóc, mọi người trong lớp mặt ai cũng đượm buồn. Thảo nói trong tiếng nấc:

- Tớ… Tớ không thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu. Cậu rất tốt! Cậu luôn chăm sóc cho tớ một các chu đáo nhất. Nhưng gia đình tớ sẽ ra nước ngoài định cư và có lẽ sẽ không về Việt Nam nữa. Tớ thích cậu! Nhưng chúng ta hoàn toàn không thể.

Nghe xong những lời Thảo nói, bầu trời trên đầu tôi như sập xuống. Trái tim của một chàng trai mười tám tuổi đầy hồn nhiên bỗng dưng tan vỡ một các đột ngột. Tôi nhìn Thảo:

- Cậu đang đùa đúng không? Không vui đâu cậu đừng đùa như thế nữa!

Thảo nhìn tôi, nước mắt cô ấy vẫn rơi trên khuôn mặt đang nở nụ cười:

- Hãy quên tớ đi… Và sống thật vui vẻ nhé, tạm biệt cậu, thanh xuân của tớ.

Không biết từ bao giờ hình ảnh mạnh mẽ của tôi tan vỡ trước mặt Thảo, tôi ôm chặt Thảo, nước mắt giàn giụa: “Cậu không được đi đâu hết! Cậu là của tôi”. Mọi người trong lớp nhìn thấy như vậy cũng khó cầm lòng được mà rơi nước mắt. Thực ra cả lớp đều biết chuyện nhưng không ai chịu nói cho tôi cả, không một ai. Để rồi hôm nay trái tim tôi như bị ép chặt lại vì tôi mất đi một nửa thanh xuân của mình. Tối đó, tôi đưa Thảo về nhà, đặt lên trán cô ấy một nụ hôn rất lâu và nói:

- Sau này nếu có yêu ai, có ở bên ai thì hãy nhớ nụ hôn này, nhớ Hải của ngày nào luôn chăm sóc cho cậu, luôn làm cho cậu vui, luôn bảo vệ cậu, và… Luôn yêu cậu. Tạm biệt cậu! Bé Bông.

Thảo ôm tôi lần cuối rồi quay lưng chạy vào nhà với những giọt nước mắt. Đó là lần cuối tôi gặp Thảo. Cái ngày cô ấy ra sân bay, cả lớp ra tiễn cô ấy đi, nhưng tôi không đến, tôi sợ rằng nếu tôi đến thì chính tôi sẽ không cầm lòng được. Sau khi cô ấy rời Việt Nam, tôi lao vào học và học, để rồi tôi đỗ Đại Học Quốc Gia Hà Nội khoa công nghệ thông tin, nhưng tôi không thấy vui. Có lẽ mất cậu ấy là điều canh cánh nhất trong lòng tôi đến tận bây giờ. Nếu ai hỏi tôi thanh xuân là gì, tôi sẽ kể cho họ nghe câu chuyện của tôi.

Giọng nói của Thảo lại vang lên bên tai tôi, kéo tôi về với thực tại:

- Cuối năm nay, cậu đến dự đám cưới của tớ nhé.

Tôi nhìn Thảo rồi cười thật tươi nhưng trong lòng rỉ máu:

- Chắc chắn tớ sẽ đến, đến để nhìn bé Bông mặc váy cưới bước vào lễ đường chứ.

Thảo nói với tôi bằng giọng đầy nghẹn ngào, vẫn giọng nói đó ngày xưa hát rất hay, cười với tôi, Thảo nói:

- Xin lỗi cậu!

- Sao lại xin lỗi tớ?

- Vì đã lấy đi thanh xuân của cậu.

Tôi cầm li cà phê nhấp một ngụm nhỏ rồi nói:

- Cậu sống thật hạnh phúc đi, coi như là lời xin lỗi tớ, bé Bông của ngày xưa đâu có hay buồn như vậy, cười lên đi vì cậu cười xinh lắm.

Chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc lâu thì điện thoại của cô ấy reo lên. Thảo có việc phải đi rồi. Nhìn theo bóng lưng cô ấy. Vẫn là cô gái tóc dài, thích đánh son màu cam cháy và thích đi giày coverse.

Các bạn trẻ ạ, các bạn đang ở độ tuổi đẹp nhất là ba năm cấp ba, đừng làm điều gì để cho mình phải nuối tiếc giống tôi vì nói lời yêu muộn màng như vậy. Thanh xuân vốn là để bỏ lỡ, nhưng ta chọn kéo lại điều quan trọng nhất để sau này không phải nói hai từ “giá như”.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 494: Hè xanh, Mojito và những bản nhạc mưa

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

back to top