Người cùng tôi năm ấy trú mưa
2021-09-21 01:20
Tác giả:
Bội Anh
blogradio.vn - Anh nắm tay tôi, hai đứa đều có áo mưa nhưng không hòa vào những hình bóng vội vã trên phố. Cứ thế, chúng tôi cùng ngắm nhìn khoảnh khắc từng hàng nước bay xối xả, còn trong tim tôi, nó chỉ tựa như đang nhỏ giọt len lỏi vào từng tế bào vốn tưởng đã khô cằn.
***
Tôi và anh quen nhau ngày hạ còn là những giọt nắng long lanh, rồi yêu nhau khi mùa mưa kéo về.
Lớn lên trong một gia đình sớm rạn vỡ, tôi hồ nghi mọi thứ đến từ anh, dĩ nhiên cả lời tỏ tình chỉ sau một tháng biết nhau và ba lần gặp. Khác biệt gia cảnh, tính cách là rào cản đầu tiên để tôi tiếp nhận anh. Chúng tôi của hơn hai năm trước đều chưa tròn hai mươi, chính mái trường đại học đã cho tôi và anh cơ hội từ hai người những tưởng không bao giờ liên quan trở thành mối dây kéo không đứt. Tôi dùng dằng hỗn loạn giữa đồng ý hay từ chối, và tôi đã chọn từ chối. Tôi bằng mọi cách dùng lời nói và hành động để biểu lộ câu trả lời của mình. Chúng tôi bắt đầu những trận cãi nhau đầu tiên, thời điểm ấy, tôi đã không tin anh, đúng ra là không tin vào một đoạn tình cảm đến quá nhanh, khi vụn nứt của những năm tháng thơ ấu đã đâm sâu vào thế giới quan của tôi. Anh lần đầu yêu cũng mang theo ích kỷ áp đặt lên tôi, cứ nghĩ tôi sẽ phải đáp lại anh như phản ứng khi cho hai chất tác dụng nhau. Nhưng anh vẫn chưa biết, trên đời không phải vạn vật đều chiều lòng người, nước và muối chỉ có sự hòa tan mang lại vị mặn đắng chứ không thể thăng hoa.
.jpg)
Tháng ngày cứ thế trôi đi, tôi không thể tiếp tục trốn tránh giữa sự kiên trì của anh – chúng tôi xác định hẹn hò vào một đêm quá 3 giờ sáng, và hơn hai tháng sau đó... không gặp nhau. Vâng, chúng tôi bước vào kỳ nghỉ hè ở hai địa phương khác nhau, chính xác là hoàn toàn không có cuộc gặp nào sau khi hứa hẹn cùng nhau vun đắp, trước đó lại càng không xuất hiện cuộc tình tự riêng tư nào. Chúng tôi gọi đó là kỳ tích – khi nền tảng tình cảm còn quá mỏng manh mà lại xa nhau. Tôi và anh duy trì đều đặn liên lạc qua tin nhắn hay những cuộc gọi ngắn ngủi, vì tôi giấu gia đình nên không thể thoải mái nói chuyện với anh.
Qua hai tháng hè, tôi và anh bước vào những buổi chiều mỗi tuần gặp nhau khi anh có tiết ở bên này, mỗi lần 1-2 tiếng, ấy thế mà đã hun đúc cho chúng tôi những hồi ức đẹp đẽ đơn thuần nhất. Về sau chúng tôi đi chơi riêng, cùng nhau lê la khắp Sài Gòn, hai đứa tìm được đam mê khám phá cái mới lạ ở nhau, dần hòa quyện trong cảm xúc. Đan xen đó vẫn có những lần cãi nhau do anh còn nhiều thiếu sót, cả hai đều cố gắng hòa giải. Rồi một lần nữa chúng tôi xa nhau, lần này dài hơn – 4 tháng – vì dịch Covid.
Ngày gặp lại, mọi thứ trong chúng tôi đều nguyên vẹn. Tôi đi học, đi thực tập, anh thì cũng làm thêm, thời gian dành cho nhau không nhiều nhưng đong đầy mùi vị dịu ngọt. Một cô gái sống thiên lý trí và thực tế như tôi không nghĩ đến, sẽ có một buổi tối trời mưa cùng người mình yêu đứng dưới mái hiên nhà nhìn dòng người hối hả chạy trốn cơn giá lạnh. Anh nắm tay tôi, hai đứa đều có áo mưa nhưng không hòa vào những hình bóng vội vã trên phố. Cứ thế, chúng tôi cùng ngắm nhìn khoảnh khắc từng hàng nước bay xối xả, còn trong tim tôi, nó chỉ tựa như đang nhỏ giọt len lỏi vào từng tế bào vốn tưởng đã khô cằn.
Tôi và anh đi với nhau đến nhiều nơi, cùng ăn uống cùng chơi đùa, tiền bạc là thứ cả hai đều phải chắt chiu mỗi khi ở cạnh. Dần dà cũng hợp nhau hơn, chúng tôi chuyện trò đủ chuyện trong cuộc sống, lắng nghe nhau và ôm ấp một điều gì đó cho mai này. Cả hai dùng sự bao dung tin tưởng để duy trì, tôi tôn trọng các mối quan hệ của anh và không xen vào, những thứ thuộc về riêng tư như mạng xã hội thì càng không can thiệp. Cũng có thể vì vậy mà dễ thở hơn nhiều – tôi thấy vậy, không phải tôi không biết ghen tuông hay không tò mò về anh, chỉ là chữ “thương” nó lớn hơn tất thảy. Tôi thương anh những ngày chạy đến thăm tôi bất chợt, thương anh chiều cái tính cầu toàn của tôi, và thương anh luôn vì tôi mà cố gắng.

Tôi cuối cùng cũng hoàn thành chương trình đại học, niềm vui nho nhỏ là ngày tốt nghiệp ngoài gia đình bạn bè còn có anh. Tấm hình chúng tôi chụp hôm ấy được anh đem đi nhờ người ta khắc gỗ làm quà sinh nhật tôi. Và không chỉ riêng khung gỗ đó, mà tất cả những món quà khác của anh đều được tôi trân quý, đặc biệt là mấy bức thư tay – chúng tượng trưng cho hành trình hai năm nhiều biến động của hai đứa.
Thử thách trong đời người là chưa bao giờ có điểm dừng. Đợt dịch lần thứ tư lại cuốn tôi với anh vào chia cắt, lại qua 4 tháng rồi và có thể vẫn còn tiếp tục. Tôi và anh cứ mãi động viên nhau. Ra trường rồi, tôi không thể cứ hồn nhiên với trắc trở, cả hai đều mệt mỏi khi sắp bước vào cánh cửa cuộc đời – nơi mọi khắc nghiệt đều có thể đánh sập những thành trì kiên cố nhất. Dẫu sao đến thời điểm này niềm tin của chúng tôi vẫn mạnh mẽ, nhất định sớm ngày gặp lại.
Tình yêu là một hành trình, tôi không đòi hỏi điểm đến rực rỡ, chỉ cần còn bên nhau đã là tốt rồi. Thứ tình cảm giữa chúng tôi dù không phải ánh dương chói lóa nồng nàn nguyện sống chết cùng nhau, nhưng chắc chắn là đóm than hồng mãi không tắt trong ký ức của cả hai.
Những lời này anh chắc không được nghe đâu, nhưng em muốn nói: “Cảm ơn anh, tụi mình dù sau dịch thế nào, em vẫn hy vọng chúng ta có thể bắt đầu lại, cùng nhau tiếp tục vượt qua thử thách phía trước. Đã nhiều lần trải những mâu thuẫn lớn nhỏ, cả làm tổn thương nhau, tất cả đều qua rồi phải không anh, đấy, chỉ cần kiên trì tháo từng nút thắt, chúng ta sẽ giữ được hơi ấm dù có yếu ớt này. Đời còn dài, có khi đến một ngã rẽ nào đó ta lại lạc mất nhau, lúc đó mong cả em và anh đều mỉm cười vì đã không phút nào bỏ cuộc, chỉ tại... ta hết duyên. Em yêu anh!”.
© Bội Anh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 542: Vận tốc rơi của cánh hoa anh đào
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.





