Người cùng tôi năm ấy trú mưa
2021-09-21 01:20
Tác giả: Bội Anh
blogradio.vn - Anh nắm tay tôi, hai đứa đều có áo mưa nhưng không hòa vào những hình bóng vội vã trên phố. Cứ thế, chúng tôi cùng ngắm nhìn khoảnh khắc từng hàng nước bay xối xả, còn trong tim tôi, nó chỉ tựa như đang nhỏ giọt len lỏi vào từng tế bào vốn tưởng đã khô cằn.
***
Tôi và anh quen nhau ngày hạ còn là những giọt nắng long lanh, rồi yêu nhau khi mùa mưa kéo về.
Lớn lên trong một gia đình sớm rạn vỡ, tôi hồ nghi mọi thứ đến từ anh, dĩ nhiên cả lời tỏ tình chỉ sau một tháng biết nhau và ba lần gặp. Khác biệt gia cảnh, tính cách là rào cản đầu tiên để tôi tiếp nhận anh. Chúng tôi của hơn hai năm trước đều chưa tròn hai mươi, chính mái trường đại học đã cho tôi và anh cơ hội từ hai người những tưởng không bao giờ liên quan trở thành mối dây kéo không đứt. Tôi dùng dằng hỗn loạn giữa đồng ý hay từ chối, và tôi đã chọn từ chối. Tôi bằng mọi cách dùng lời nói và hành động để biểu lộ câu trả lời của mình. Chúng tôi bắt đầu những trận cãi nhau đầu tiên, thời điểm ấy, tôi đã không tin anh, đúng ra là không tin vào một đoạn tình cảm đến quá nhanh, khi vụn nứt của những năm tháng thơ ấu đã đâm sâu vào thế giới quan của tôi. Anh lần đầu yêu cũng mang theo ích kỷ áp đặt lên tôi, cứ nghĩ tôi sẽ phải đáp lại anh như phản ứng khi cho hai chất tác dụng nhau. Nhưng anh vẫn chưa biết, trên đời không phải vạn vật đều chiều lòng người, nước và muối chỉ có sự hòa tan mang lại vị mặn đắng chứ không thể thăng hoa.
Tháng ngày cứ thế trôi đi, tôi không thể tiếp tục trốn tránh giữa sự kiên trì của anh – chúng tôi xác định hẹn hò vào một đêm quá 3 giờ sáng, và hơn hai tháng sau đó... không gặp nhau. Vâng, chúng tôi bước vào kỳ nghỉ hè ở hai địa phương khác nhau, chính xác là hoàn toàn không có cuộc gặp nào sau khi hứa hẹn cùng nhau vun đắp, trước đó lại càng không xuất hiện cuộc tình tự riêng tư nào. Chúng tôi gọi đó là kỳ tích – khi nền tảng tình cảm còn quá mỏng manh mà lại xa nhau. Tôi và anh duy trì đều đặn liên lạc qua tin nhắn hay những cuộc gọi ngắn ngủi, vì tôi giấu gia đình nên không thể thoải mái nói chuyện với anh.
Qua hai tháng hè, tôi và anh bước vào những buổi chiều mỗi tuần gặp nhau khi anh có tiết ở bên này, mỗi lần 1-2 tiếng, ấy thế mà đã hun đúc cho chúng tôi những hồi ức đẹp đẽ đơn thuần nhất. Về sau chúng tôi đi chơi riêng, cùng nhau lê la khắp Sài Gòn, hai đứa tìm được đam mê khám phá cái mới lạ ở nhau, dần hòa quyện trong cảm xúc. Đan xen đó vẫn có những lần cãi nhau do anh còn nhiều thiếu sót, cả hai đều cố gắng hòa giải. Rồi một lần nữa chúng tôi xa nhau, lần này dài hơn – 4 tháng – vì dịch Covid.
Ngày gặp lại, mọi thứ trong chúng tôi đều nguyên vẹn. Tôi đi học, đi thực tập, anh thì cũng làm thêm, thời gian dành cho nhau không nhiều nhưng đong đầy mùi vị dịu ngọt. Một cô gái sống thiên lý trí và thực tế như tôi không nghĩ đến, sẽ có một buổi tối trời mưa cùng người mình yêu đứng dưới mái hiên nhà nhìn dòng người hối hả chạy trốn cơn giá lạnh. Anh nắm tay tôi, hai đứa đều có áo mưa nhưng không hòa vào những hình bóng vội vã trên phố. Cứ thế, chúng tôi cùng ngắm nhìn khoảnh khắc từng hàng nước bay xối xả, còn trong tim tôi, nó chỉ tựa như đang nhỏ giọt len lỏi vào từng tế bào vốn tưởng đã khô cằn.
Tôi và anh đi với nhau đến nhiều nơi, cùng ăn uống cùng chơi đùa, tiền bạc là thứ cả hai đều phải chắt chiu mỗi khi ở cạnh. Dần dà cũng hợp nhau hơn, chúng tôi chuyện trò đủ chuyện trong cuộc sống, lắng nghe nhau và ôm ấp một điều gì đó cho mai này. Cả hai dùng sự bao dung tin tưởng để duy trì, tôi tôn trọng các mối quan hệ của anh và không xen vào, những thứ thuộc về riêng tư như mạng xã hội thì càng không can thiệp. Cũng có thể vì vậy mà dễ thở hơn nhiều – tôi thấy vậy, không phải tôi không biết ghen tuông hay không tò mò về anh, chỉ là chữ “thương” nó lớn hơn tất thảy. Tôi thương anh những ngày chạy đến thăm tôi bất chợt, thương anh chiều cái tính cầu toàn của tôi, và thương anh luôn vì tôi mà cố gắng.
Tôi cuối cùng cũng hoàn thành chương trình đại học, niềm vui nho nhỏ là ngày tốt nghiệp ngoài gia đình bạn bè còn có anh. Tấm hình chúng tôi chụp hôm ấy được anh đem đi nhờ người ta khắc gỗ làm quà sinh nhật tôi. Và không chỉ riêng khung gỗ đó, mà tất cả những món quà khác của anh đều được tôi trân quý, đặc biệt là mấy bức thư tay – chúng tượng trưng cho hành trình hai năm nhiều biến động của hai đứa.
Thử thách trong đời người là chưa bao giờ có điểm dừng. Đợt dịch lần thứ tư lại cuốn tôi với anh vào chia cắt, lại qua 4 tháng rồi và có thể vẫn còn tiếp tục. Tôi và anh cứ mãi động viên nhau. Ra trường rồi, tôi không thể cứ hồn nhiên với trắc trở, cả hai đều mệt mỏi khi sắp bước vào cánh cửa cuộc đời – nơi mọi khắc nghiệt đều có thể đánh sập những thành trì kiên cố nhất. Dẫu sao đến thời điểm này niềm tin của chúng tôi vẫn mạnh mẽ, nhất định sớm ngày gặp lại.
Tình yêu là một hành trình, tôi không đòi hỏi điểm đến rực rỡ, chỉ cần còn bên nhau đã là tốt rồi. Thứ tình cảm giữa chúng tôi dù không phải ánh dương chói lóa nồng nàn nguyện sống chết cùng nhau, nhưng chắc chắn là đóm than hồng mãi không tắt trong ký ức của cả hai.
Những lời này anh chắc không được nghe đâu, nhưng em muốn nói: “Cảm ơn anh, tụi mình dù sau dịch thế nào, em vẫn hy vọng chúng ta có thể bắt đầu lại, cùng nhau tiếp tục vượt qua thử thách phía trước. Đã nhiều lần trải những mâu thuẫn lớn nhỏ, cả làm tổn thương nhau, tất cả đều qua rồi phải không anh, đấy, chỉ cần kiên trì tháo từng nút thắt, chúng ta sẽ giữ được hơi ấm dù có yếu ớt này. Đời còn dài, có khi đến một ngã rẽ nào đó ta lại lạc mất nhau, lúc đó mong cả em và anh đều mỉm cười vì đã không phút nào bỏ cuộc, chỉ tại... ta hết duyên. Em yêu anh!”.
© Bội Anh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 542: Vận tốc rơi của cánh hoa anh đào
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu