Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tập yêu lấy bão giông

2023-11-20 05:25

Tác giả: An Thuần


blogradio.vn - Mong chúng ta của sau này luôn lạc quan, mạnh mẽ, tự do, oai phong và đầy dũng mãnh, dù thế nào cũng sẽ không bị quật ngã trước cuộc đời.

***

Gửi tôi, gửi bạn, gửi chúng ta - những đứa trẻ chập chững vào đời.

Có lẽ, chúng ta chỉ thật sự cảm nhận được vẻ đẹp của bầu trời đầy nắng khi đã trải qua những cơn mưa tầm tã, cũng như trân trọng những ngày hết sức bình thường khi đã trải qua đủ bão giông cuộc đời.

Sáng nay, khi tỉnh dậy sau giấc ngủ đêm qua, nhìn ra ngoài cửa sổ những bộ quần áo đang phơi trên chiếc sào bên ngoài khẽ bay nhẹ theo gió, từng tia nắng chiếu xuyên qua lớp kính của cửa, tôi rời khỏi giường và đi đánh răng, ngồi trên bàn ăn sáng với chiếc bánh mì sandwich và nhâm nhi ly cà phê sữa ngọt ngào, và tôi bỗng chợt thấy lòng mình bình yên đến lạ, sự bình yên đã lâu rồi tôi chưa cảm nhận được, có lẽ trên đường đời tấp nập tôi đã vô tình phớt lờ đi nó không biết bao nhiêu lần. 

Tôi của trước đây, cụ thể là 2 năm trước, còn là một thiếu niên mang trong mình sự ngông cuồng và nhiệt huyết của tuổi trẻ, chạy theo những phù hoa mờ ảo vì nghĩ rằng đó là con đường sẽ dẫn tôi đến thành công và hạnh phúc mà không nhìn lại xem có phù hợp với mình không và rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi đã ngã thật đau trên con đường mình chọn, một con đường vốn chẳng thuộc về tôi.

Khi đó thật sự là một cú sốc với tôi, tôi như lạc khỏi quỹ đạo cuộc đời, mất phương hướng và chẳng còn nghĩ ngợi được gì, tôi cứ nghĩ bản thân sẽ sống mãi trong ký ức đau buồn đó suốt đời, nhưng tôi thật sự khôi phục nhanh hơn tôi nghĩ, những chuyện đó giờ đây lại chẳng khiến lòng tôi có chút dậy sóng nào khi nghĩ lại. Và nếu bây giờ bạn hỏi tôi rằng có hối hận không? 

hyvong

Tôi hết sức bình tĩnh và nhẹ nhàng trả lời rằng không, sau khi trải qua nhiều chuyện, bản thân biết suy nghĩ hơn tôi đã không còn trách bản thân của lúc đó, mà ngược lại còn rất biết ơn, biết ơn sự nhiệt huyết đó, sự ngông cuồng đó, vì nhờ chúng mà coi như tôi đã có một tuổi trẻ sôi nổi, và hơn hết nếu không như vậy có lẽ tôi sẽ mãi không nhận ra được những vẻ đẹp bình dị xung quanh mình, những thứ mà tôi từng không để tâm, nhờ bản thân nông nổi và dại dột của quá khứ mà giờ đây đã có một tôi tốt như hôm nay, một tôi biết quan tâm người khác, biết trân trọng từng thứ nhỏ bé xung quanh, và cũng cảm ơn bản thân khi ấy đã quay đầu kịp lúc, đã không ngần ngại đứng dậy sau cú ngã đầu đời kia.

Có thể bạn sẽ ghét mưa, vì nó khiến quần áo bạn lâu khô, làm đường trơn trượt và lỡ những cuộc hẹn với bạn bè, nhưng bên cạnh đó những giọt mưa đã giúp làm sạch không khí xung quanh bạn, mang lại nguồn sống cho tất cả sinh vật, góp phần giúp phát triển cây lúa để cho ra hạt gạo chúng ta ăn hàng ngày. Và cuộc đời thì cũng thế, những thất bại mang đến cho ta những cơn đau, nhưng nếu không có những thất bại ấy ta mãi mãi chỉ là những đứa trẻ giữa cuộc đời mênh mông.

Vậy nên, nếu gặp chông gai trong cuộc sống, bạn có thể gục ngã, có thể khóc lóc nhưng chỉ một thời gian thôi bạn nhé, sau đó hãy mạnh mẽ mà đứng dậy, vì vốn dĩ thế giới này rất đẹp, ta vẫn chưa ngắm hết, những người yêu thương ta vẫn đứng đó chờ ta, không có lý do gì để bạn đứng mãi trong vũng bùn cả, hãy biến cơn bão đấy trở thành hành trang cho cuộc sống tiếp theo, xem những vết sẹo như tấm huy chương ta nhận được trên đường đời.

Cuộc sống vốn không tránh khỏi những điều tồi tệ xảy ra, không mong cầu cuộc đời không giông bão, chỉ mong bản thân đủ mạnh mẽ vượt qua, không sợ giông bão đến chỉ sợ bản thân không đủ kiên cường.

Mong chúng ta của sau này luôn lạc quan, mạnh mẽ, tự do, oai phong và đầy dũng mãnh, dù thế nào cũng sẽ không bị quật ngã trước cuộc đời.

© An Thuần - blogradio.vn

Xem thêm: Em Không Còn Coi Anh Là Tất Cả

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thói quen của anh

Thói quen của anh

Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.

Ấm áp trà gừng

Ấm áp trà gừng

Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.

Vết sẹo trong tim

Vết sẹo trong tim

Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.

Hương biển

Hương biển

Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.

Những con người trong nắng

Những con người trong nắng

Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.

Giữa những câu chuyện đời

Giữa những câu chuyện đời

Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.

Cái tên

Cái tên

Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.

back to top