Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sau ngần ấy năm, anh vẫn là người em muốn cùng đi hết cuộc đời

2020-11-02 01:27

Tác giả: Thương


blogradio.vn - Trong hàng ngàn hàng vạn người, vậy mà cô và anh lại tìm thấy nhau trong cuộc đời này. Khi cô khoác chiếc váy cưới lên người cầm tay cô bước vào lễ đường, người đứng bên cạnh cô là anh, người luôn ở phía sau quan tâm cô người nói với cô rằng chỉ cần em cần thì anh sẽ luôn xuất hiện. Và sau ngần ấy năm, anh vẫn là người cô muốn đi hết cuộc đời này.

***

Cô gặp anh trong lần nhập học Đại học, anh là đàn anh khóa trên vì một vài lý do cá nhân mà phải bảo lưu kết quả một năm, trong ấn tượng của cô thì anh vô cùng đẹp trai, vẻ ngoài thu hút và có một chút bad boy nhưng là kiểu mà cô thích.

Cô rất may mắn chơi trong một nhóm bạn chung nhóm với anh, cô có cơ hội tiếp xúc với anh tuy không nói chuyện nhiều nhưng ít nhất mỗi lần đi chơi đều có thể nhìn thấy anh, cứ như vậy đến năm 3 Đại học thì cô nhận ra cô thích anh rất nhiều.

Trong một lần cả nhóm đi chơi, bởi vì hôm đó cô cảm thấy trong người không khỏe lắm nên khi uống vào thấy hơi choáng, ngay tại thời điểm cô muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút thì lúc đứng dậy thì trật chân xém chút nữa thì ngã, ngay lúc bản thân nghĩ là “ nên lấy tay kéo cái gì để khỏi bị ngã”  thì một bàn tay kéo cô lại

“Em nên cẩn thận hơn một chút”.

“Cảm ơn anh”.

Cô theo phản xạ bật dậy ngay sau đó nhanh chóng nói lời cảm ơn xong quay mặt chạy vào phòng vệ sinh, lúc vào nhà vệ sinh cô mới thở phào một cái, mặt cô lúc đó vô cùng đỏ, cô cố gắng để bản thân bình tĩnh một chút, sau đó mới đi ra ngoài, khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy anh đứng đó.

bennhau3

“Thấy em lúc nãy không thoải mái lắm, nên mua cho em chai nước, cầm đi”.

“Cảm ơn anh, sao anh biết em không thoải mái”.

“Không có gì đâu, lúc nãy khi em uống thấy mặt e hơi nhăn lại nên đoán vậy, nếu không thoải mái thì về sớm đi. Anh đưa em về”.

“Thôi không cần đâu ạ. Anh ở lại chơi đi e tự về được”.

“Không sao đâu, anh có tí việc nên về trước tiện thể đưa em về luôn”.

Sau đó anh đã đưa cô về tận nhà những lần đi học sau đó anh và cô nói chuyện nhiều hơn tuy chỉ là chuyện về bài tập nhóm, chỉ là cảm của cô cứ thế dần dần lớn lên và ngày càng mãnh liệt hơn.

Cô luôn tìm cơ hội để ở gần anh hơn cho dù là vì bài tập hay gì đó thì cô chỉ muốn gần anh hơn một chút mà thôi. Còn anh là một chàng trai tốt cô nghĩ vậy vì anh rất luôn rất quan tâm đến mọi người, trong đó có cô.

Mặc dù không biết anh có đối xử như vậy với những cô gái khác như vậy hay không nhưng cô mặc kệ, chỉ cần anh dành một chút sự quan tâm đó cho cô thôi thì cô đã mãn nguyện lắm rồi vì phần tình cảm này là cô đơn phương mà.

cogaihoaco

Nhưng rồi tình cảm cứ thế lớn dần lên cô bây giờ là muốn đứng ở bên cạnh anh với tư cách là người yêu anh chứ không phải là bạn chung nhóm nữa, cô có một quyết định táo bạo đó là tỏ tình với anh, nhưng cho dù đó là quyết định táo bạo thì cô vẫn chưa đủ can đảm để trực tiếp nói với anh vì vậy cô dùng tin nhắn để nói với anh.

Cô nhớ rõ đó là ngày cá tháng Tư hơn nữa hôm đó trời mưa rất lớn, lúc cô gửi “Anh P thời gian tiếp xúc của chúng ta không nhiều nhưng trong những lần tiếp xúc đó em dần nhận ra là em thích anh mất rồi”.

Ccô gửi đi, 30 phút thì có tin nhắn đến là của anh là tin nhắn từ chối, lúc đọc xong cô đã cố gắng mỉm cười biết trước kết quả là sẽ như thế vậy mà cô vẫn cố gắng thử làm chi để giờ đau lòng, đó cũng là lần đầu tiên cô rơi nước mắt vì một người con trai. 

Cô vẫn cố gắng gửi lại “Hôm nay là ngày cá tháng Tư mà em chỉ đùa cho vui thôi không phải là thật đâu anh đừng tin nha”. Sau đó cô liền tắt  nguồn và đi ngủ, cô luôn nghĩ chỉ cần ngủ một giấc dậy mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo vốn có của nó mà thôi, nhưng cô sai rồi từ lúc cô nhấn nút gửi đi thì mọi thứ đã thay đổi.

Sáng hôm sau khi cô đến trường lúc bước vào lớp ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ cô, tuy cô không để ý lắm nhưng vẫn cảm thấy lạ lùng.

cogaikhoc1

Bước đến bàn mình, nhỏ bạn thân nói cho cô biết, tin nhắn hôm qua cô gửi cho anh đã bị mọi người trong lớp biết hết, ngước lên mọi ánh mắt đều đổ vào cô còn anh thì chỉ nhìn cô với ánh mắt thương hại, cô tức quá liền òa khó.

Suốt buổi học đó cô không thể tập trung học được cái gì cả, cô nằm khóc và suy nghĩ lý do vì sao anh lại làm như vậy nhưng cho dù cô có biện minh cả ngàn lần thì cô không thể phủ nhận chuyện anh đã làm và vì vậy cô quyết định hẹn anh ra gặp mặt để nói rõ.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên cô nhanh chóng bước tới chặn trước mặt anh và lôi anh đi ra lên phía sân thượng của trường, anh cũng không phản kháng và bước theo cô

“Tại sao anh lại làm chuyện như vậy, anh có thể không thích tôi đó là quyền của anh, tôi không thể cấm nhưng anh không có quyền chà đạp tình cảm của người khác. Tôi vốn dĩ nghĩ bề ngoài của anh nhìn có vẻ bad boy nhưng thực chất là một người tốt nhưng anh khiến tôi nhận ra là những gì mình nhìn thấy chưa chắc đã là thật.

“Anh xin lỗi anh không cố ý đâu chỉ là, chỉ là…”.

“Nếu anh thấy khó nói quá thì thôi không cần nữa, tôi vốn dĩ muốn cho anh một cái tát, nhưng thôi nếu anh đã vậy có tát cũng vô ích. Chuyện này cho dù anh vô tình hay cố ý tôi không quan tâm nữa vì anh căn bản không xứng với tình cảm này”.

cogaimacvayxinh

Nói xong, cô không thèm nhìn lấy anh một cái, liền quay lưng rời đi. Lúc cô rời đi không rơi lấy một giọt nước mắt vì cô trái tim cô đau đến rỉ máu nhưng nếu anh không cần tình cảm này thì vì cái gì mà cô phải khóc vì anh, anh không xứng.

 

Những ngày tiếp theo đó, cô luôn bị mọi người xung quanh cười nhạo, chỉ trỏ nhưng cô không quan tâm, từ lần đó cô liền xin thầy giáo đổi nhóm khác, cô không phải vì không thể đối mặt với anh mà là cô không muốn vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến việc học tập.

Kể từ lần nói chuyện trên sân thượng không biết vô tình hay cố ý anh lúc vào lớp hay lúc ra về đều đụng mặt cô ở trước cửa, rồi cũng từ lần đó không biết vì áy náy hay thương hại cô mà anh luôn quan tâm cô nhiều hơn trước dù cô có đổi nhóm khác rồi. 

Anh có hỏi nhỏ bạn thân cô là cô thích gì, thích ăn gì, uống nước gì, ghét gì. Cô nghe nhỏ bạn thân kể lại nhưng chỉ ậm ừ cho qua, bởi vì cô không muốn biết quá nhiều về anh cô sợ trái tim vì sự thương hại của anh khiến cô rung động lần nữa.

Những chuỗi ngày sau đó là anh luôn tìm mọi cách tiếp cận cô, buổi sáng cô đến lớp thì sẽ có một chai nước chanh nằm trên bàn và một món đồ ăn sáng, mỗi khi tan học về thì anh sẽ đi theo cô về tận nhà đợi cô vào nhà anh mới đi.

Buổi tối nào anh cũng nhắn một tin nhắn chúc cô ngủ ngon dù biết cô không bao giờ phản hồi lại, có một lần cô bị bệnh xin phép ở nhà, anh đến lớp không thấy, hỏi ra mới biết là cô bệnh, anh liền chạy ra hiệu thuốc, mua xong treo trước cửa nhà cô và nhắn tin “Anh treo thuốc ngoài cửa ra lấy đi uống đi nha nhanh khỏi bệnh đi”. 

Sau lần bị bệnh đó cô liền quyết định gặp anh thêm lần nữa để nói rõ mọi chuyện cô nhắn tin hẹn anh ra quán nước gần trường.

congvien

“Anh vì sao lại quan tâm em như vậy, hơn nữa sau lần đó hành động của anh rất lạ, nếu anh vì áy náy hay là thương hại em thì không cần đâu vì em không còn để tâm nữa”.

“Anh xin lỗi vì chuyện trước đây, nhưng sau lần đó anh mới biết anh quan tâm em như thế nào. Anh hối hận rồi anh hối hận vì lúc đó đi uống rượu bị mấy đứa đọc được tin nhắn, hối hận vì làm em khóc, lúc nhìn thấy em khóc anh đã rất đau lòng, anh không thương hại em, anh là thật lòng nên anh muốn theo đuổi em lại từ đầu, em có thể cho anh cơ hội không?”

“Sẽ không có kết quả đâu anh không cần phí sức nữa lúc đó em vì say nắng nên mới tỏ tình thôi chuyện qua rồi nên anh cứ cho qua đi không cần áy náy mà bù đắp gì đâu. Thôi em về đây”.

“Cho dù em chấp nhận hay không thì anh vẫn sẽ theo đuổi em”.

Cô nhanh chóng đứng dậy bước đi vì cô sợ, sợ nếu tiếp tục như vậy cô sẽ lại rung động, khi anh nói là anh hối hận cô đã rung động rồi cô sợ anh chỉ vì thương hại cô nên mới làm như vậy, bởi vì cô không muốn sự thương hại từ anh.

Thời gian cứ thế trôi qua, vậy mà cô đã bước qua năm 4 Đại học, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn theo đuổi cô, vẫn cứ quan tâm chăm sóc cô như vậy, tuy cô có rung động, có quan tâm nhưng bởi vì lần tỏ tình đó đã làm cô ám ảnh mãi nên cô cứ để mặc anh quan tâm mà không đáp lại. 

muaodngam

Cuối năm 4 cô đã có một quyết định vô cùng quan trọng đó là đi du học, trường cho 4 suất học bổng Singapore, cô cố gắng dành được suất học bổng đó vì cô muốn trốn tránh anh, cô sợ gặp anh, cô biết vấn đề này chỉ là suất phát từ cô.

Cô thấy sự chân thành trong những quan tâm của anh nhưng cô cứ thấy có khoảng cách giữa anh và cô mà cô không thể nào vượt qua được vì vậy cô chọn cách trốn đi, cô mong sau khi cô đi rồi anh sẽ quên cô và tìm một người mới tốt hơn cô.

Cô thành công giành được suất học bổng nhưng cô cũng không ngờ trong 4 người nhận lại có cả anh nữa, thế là anh và cô cùng nhau đi du học, ở nước ngoài vì lạ nước lạ cái nên mọi sinh hoạt của cô cũng bị đảo lộn nhưng rất may có anh nên cô mới nhanh chóng thích nghi được với môi trường.

Cô dần lấy lại được nhịp sống tuy nhiên cô là một đứa mù đường, có một lần cô đi làm thêm về trễ vậy mà đi một lát cô bị lạc đường, lúc này cô càng đi càng thấy hẻo lánh điện thoại thì gần hết pin cô nhanh chóng nhắn một tin báo mình đang ở vị trí như thế, vừa nhắn xong thì điện thoại tắt nguồn.

Cô đứng ở đó mong là anh sẽ nhận được tin nhắn và đi tìm cô, ông trời lúc đó rất biết trêu đùa trời bỗng dưng mưa rất lớn, cô chỉ biết nép vào bên trong trạm xe buýt mong anh đến nhưng cô chờ rất lâu vẫn không thấy anh, dường như khi sắp tuyệt vọng cô ngồi xuống và khóc thì có một bàn chân xuất hiện trước mặt cô.

Lúc cô ngước lên nhìn thấy anh cô liền đứng dậy ôm lấy anh và khóc. Anh nói anh đã rất lo cho cô, gọi điện thoại thì cô không bắt máy trong lúc sắp tuyệt vọng thì thấy bóng cô đang ngồi trên mặt đất khóc lúc đó anh đã vui mừng biết mấy, sau đó anh liền cõng cô về nhà. Sau lần cô đi lạc đó anh liền nhất quyết không cho cô đi một mình nữa, anh đưa đón cô mỗi ngày.

choangkhanam

Ngày tháng cứ thế trôi qua anh và cô đã ở nước ngoài được 2 năm chỉ còn vài tháng nữa là sẽ xong việc học. 

Cô dần dần nhận lấy sự quan tâm từ anh, cô đã biết thì ra tình cảm của cô không mất đi nó chỉ càng ngày càng lớn thêm mà thôi chỉ vì nỗi sợ lúc trước nên cô cứ bỏ qua cảm giác đó trấn an mình rằng cô bây giờ chỉ coi anh là bạn. 

Cô muốn sau khi học xong cô sẽ nói với anh cô vẫn thích anh, bởi vì cô muốn xứng đáng bên cạnh anh, anh là một người con trai tốt. Cô đã nghĩ chắc lúc đó anh không cố ý vậy mà cô lại nói lời làm tổn thương anh, cô định ngày tốt nghiệp sẽ nói cho anh cô muốn ở bên anh, cô không muốn lại bỏ lỡ anh nữa.

 

Nhưng ngày hôm sau khi cô đến lớp đã không còn thấy anh ở đó những ngày sau đó cô cũng không còn gặp anh nữa lúc đó cô đã đi tìm anh nhưng đến ký túc xá thì họ nói anh đã dọn đi hỏi bạn bè của anh thì bảo mấy ngày rồi không thấy, gọi điện thoại thì máy anh thuê bao, lên mạng thì rất nhiều ngày rồi anh không onl.

Cô đã lên hỏi nhà trường có biết anh đi đâu không thì họ nói anh bảo có việc muốn tốt nghiệp sớm một chút những bài còn thiếu sẽ gửi email cho thầy cô bởi vì có việc nên mong nhà trường thông cảm.

Một lần nữa, cô cảm thấy tuyệt vọng tại sao anh lại bỏ đi chứ. Anh đã đi đâu rồi, cô đã khóc rất nhiều, cô hối hận rồi, tại sao khi anh quan tâm cô lại ngó lơ, cô hối hận vì không ở bên cạnh anh sớm hơn, nói cho anh biết, để bây giờ không thấy anh nữa.

bennhau5

Tháng ngày sau đó cô cố gắng học thật tốt, cô muốn nhanh chóng tốt nghiệp. Cô đã nghĩ chắc anh có việc nên về nước rồi vì vậy cô muốn hoàn thành sớm về nước để tìm anh.

Không có anh cô cảm thấy vô cùng trống vắng không có người hàng ngày đều đưa cô về tận ký túc xá, không còn ai mua bữa sáng cho cô mỗi ngày, không còn ai chăm sóc mỗi lần cô bị bệnh, không còn ai đưa ô cho cô mỗi lần cô quên ô ở nhà, không còn ai cứ nhìn ngắm cô mỗi lần cô vào thư viện đọc sách.

Cô quá quen với cuộc sống có anh rồi, càng như vậy cô càng muốn nhanh chóng trở về để tìm anh.

Cứ như thế cô sớm hoàn thành khóa học, sau khi biết được điểm và hoàn thành thủ tục cô liền mua vé để về nước, tuy cô chưa biết tìm anh ở đâu nhưng cô có niềm tin sẽ tìm được anh. 

Khi cô vừa đến sân bay cô liền mở điện thoại sau khi báo tin cho ba mẹ cô liền tìm số anh và điện vẫn là tắt máy, cô nhanh chóng trở về nhà và sau khi tìm hiểu, hỏi han bạn bè cô tìm được nhà của anh, cô hạnh phúc vì nghĩ lại có thể thấy bóng dáng của anh thì thấy anh đang chở một cô gái nào đó. 

Cô muốn bước đến để hỏi thăm anh nhưng chân cô như mọc rễ không thể nào bước tiếp được cuối cùng cô quay lưng đi, cô đã nghĩ có lẽ cuối cùng vẫn là bỏ lỡ vẫn là bỏ lỡ, cô chỉ là mong anh hạnh phúc thôi.

bennhau

Cô bước chân nhẹ trên con đường quen thuộc, cô vừa đi vừa nghĩ đến anh, những lần anh quan tâm cô, chăm sóc cô khi cô nghĩ đến có lẽ cô phải buông tay thì cô lại thấy đau lòng.

Những lúc cô chuẩn bị bước qua đường thì nghe phía sau có một tiếng gọi, khi cô vừa quay lại thì một bàn tay đã ôm lấy cô vào trong lòng. Anh xoa đầu cô, nhìn lấy gương mặt đã lâu không gặp anh nói

“Em về nước khi nào không phải còn một tháng nữa mới xong sao? Anh tính tuần sau sẽ mua vé để đi tìm em”.

“Em hoàn thành khóa học liền mua vé muốn đi tìm anh, nhưng thấy anh chở cô gái lúc nãy nên em không tiện quấy rầy hai người, nên tính tìm anh sau”.

“Em ghen à. Đó là em họ anh, ba anh bị bệnh nên anh về nước sớm để trông ba thôi, bây giờ ba anh khỏe rồi nên tính đi tìm em đó”.

“Thật vậy sao chỉ là em họ thôi sao? Tại sao anh về nước không báo em, điện thoại còn tắt nữa em rất lo cho anh, em cứ nghĩ anh sẽ đi luôn rồi, em rất sợ không còn thấy anh nữa”.

“Không sao rồi anh ở đây rồi”.

bennhau2

Sau khi anh nói xong, cô nghe anh nói câu cuối lòng cô chợt dâng lên hạnh phúc khó tả. Cô đã rất vui mừng, cứ thế ôm chầm lấy anh, cô không muốn mất người con trai này đâu, cô muốn ở bên cạnh của anh mãi mãi. 

Hai người cứ thế trò chuyện với nhau, bàn tay đan chặt vào nhau, bước trên con đường đầy lá, một cơn gió lạnh thổi qua cho dù đã vào mùa đông rồi, cơn gió lạnh mùa đông ở Hà Nội khiến con người ta phát run nhưng cô thì không còn lạnh nữa vì cô đã có anh trong cuộc đời này, thật may cuối cùng anh và cô đã không bỏ lỡ nhau. 

Trong hàng ngàn hàng vạn người, vậy mà cô và anh lại tìm thấy nhau trong cuộc đời này. Khi cô khoác chiếc váy cưới lên người cầm tay cô bước vào lễ đường, người đứng bên cạnh cô là anh, người luôn ở phía sau quan tâm cô người nói với cô rằng chỉ cần em cần thì anh sẽ luôn xuất hiện. Và sau ngần ấy năm anh vẫn là người cô muốn đi hết cuộc đời này.

© Hoài Thương - blogradio.vn

Xem thêm: Ngày mai đài báo gió mùa đông bắc về

 

Thương

Địa chỉ mail: nguyenhoaithuong181998@gmail.com

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top