Phát thanh xúc cảm của bạn !

Năm ấy, anh đã từng là chàng trai em ao ước đi cùng

2020-09-20 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Sau này, khi nghĩ về anh cô không còn khóc nữa, khi thấy anh có người yêu cô cũng chỉ mỉm cười vì cô nghĩ chắc bây giờ anh vẫn đang hạnh phúc. Có lẽ với anh, cô chỉ đơn thuần là cô bạn cùng bạn nhưng với cô thì anh vẫn là chàng trai năm 17 tuổi mà cô thích, vẫn là chàng trai với nụ cười ấm áp năm ấy cô từng ao ước đi cùng.

***

Mọi người nói “Chàng trai bên bạn năm 17 tuổi sẽ không thể đi với bạn đến hết cuộc đời”. Câu nói này có lẽ chỉ đúng với những người năm 17 tuổi yêu nhau được ở bên nhau trải qua những năm tháng thanh xuân, còn bạn thì sao? 

Chàng trai năm 17 tuổi của bạn giờ như thế nào rồi? Còn với cô chàng trai năm 17 tuổi là một ký ức đẹp, suýt nữa thì thanh xuân này cô đã có anh bên cạnh, đúng vậy chàng trai đó là một mối tình đơn phương và nó cũng kết thúc khi cô tỏ tình.

Năm đó khi mới vào trường ngày dọn vệ sinh lớp thì bạn cô nhìn anh rồi chạy lại đập vai cô.

“Trong lớp có một cậu bạn đẹp trai nhỉ? Phản xạ tự nhiên cô nhìn anh và đáp lại “Ừ, cũng được” rồi tiếp tục dọn vệ sinh.

Năm đó lúc đang đứng xếp hàng, mấy đứa con trai trong lớp đập vai cô và gọi “Monkey” lúc đó cô vô cùng tức giận nhưng rồi rồi năm sau nó trở thành biệt danh của cô năm cấp 3. 

Sau này cô biết thì ra biệt danh đó là anh đặt cho cô và ngày đó cô tự nói với mình “Bây giờ và sau này cũng chỉ có anh mới có thể gọi cô như thế” để bây giờ khi cô nghĩ lại và vẫn mỉm cười rồi suy nghĩ trong lớp cô lúc đó có hai mươi nữ mà anh chỉ đặt biệt danh cho cô thôi, biết đâu đối với anh cô đặc biệt.

Năm đó, trường phát áo đồng phục sau khi anh thử xong thì không biết gấp lại để bỏ vào như thế nào. Cô thì mới xếp xong bỏ vào balo, thấy anh không gấp được thì cô chỉ tiện tay giúp thôi nhưng các bạn trong lớp lại trêu chọc anh và cô tình cảm sao không yêu nhau luôn đi rồi.  Cô lúc này chưa có tình cảm gì nên chỉ mỉm cười. Anh đáp lời.

“T biết làm rồi để T làm cho” rồi anh quay lên.

yeu_5

Năm đó là năm tôi 17 tuổi là năm mà cô nhận ra tình cảm đơn phương dành cho anh.

Năm đó cô giáo xếp cho cô và bạn cô ngồi phía sau anh. Lúc cô và bạn thân đang nói chuyện trên trời dưới đất thì anh như bắt được sóng và bắt đầu quay lại nói chuyện. Thật ra đó chỉ là những mẩu chuyện vụn vặt thôi nhưng lúc đó cô như gần anh hơn và lúc đó cô lại cảm thấy anh nhìn cũng rất được.

Năm đó anh vẫn là ngồi trước cô, anh bị sốt nên anh quay lại nói với cô.

“Hình như T bệnh rồi thì phải” 

Sau đó chưa để cô kịp phản ứng anh kéo tay cô đặt lên trán anh.

“Đó nóng không?” 

Khoảnh khắc anh cầm tay cô, để tay cô lên trán anh thì lúc đó cô đã rung động mất rồi, còn cảm nhận được là nóng hay không cô cũng không biết. Cô liền rụt tay.

“Ừ hơi nóng”.

“Vậy lát cô xuống thì nói T bệnh nha”.

“Ừ”.

Lúc đó thấy anh mặt đỏ và hơi run cô nghĩ anh chắc đang lạnh liền lấy áo khoác của mình định cho anh mượn nhưng lại sợ anh từ chối. Bây giờ nghĩ lại, đôi khi cô có chút hối hận, nếu năm đó cô can đảm hơn thì kết quả có khác không.

mua-tinh-yeu-2

Năm đó anh và cô nói chuyện nhiều đến mức suýt nữa thì bị cô giáo cho vào sổ đầu bài ngồi mà chủ đề của chuyện thì chẳng có gì ngoài việc.

“T đẹp trai vậy mà không ai yêu à?”

“Không có”.

“Tỏ tình cũng không à?”.

“Thật sự là không có”.

“Vậy T thích một người con gái như thế nào?”.

“Một cô gái nhỏ nhắn chút để T có thể che chở, không cần xinh đẹp nhưng dễ thương chút là được”.

“Vậy là T có người mình thích rồi”.

“Cậu biết Y.N lớp A4 không?”

“Biết”

“T thích nó à?”.

“Ừ’.

Khi nghe xong câu trả lời cô đã rất buồn, lại càng buồn hơn khi nhìn lại mẫu hình con gái mà T thích không giống cô một điểm nào. 

Năm đó lớp có tiết ngoại khóa, cô thì lúc nào cũng là người ra cuối cùng của lớp, lúc cô đang lấy đồ xong đi ra thì thấy anh ngoài hành lang.

“Làm gì còn đứng đây không ra học à?”.

“T chờ cậu đó”.

“Ừ đi thôi”.

Nghe xong câu trả lời có trời mới biết cô vui đến thế nào. Tim lúc đó thì nhảy lên vì vui mừng. Quãng đường đi đến tiết học lớp ngoại khóa với cô vui hơn bao giờ hết, bởi cô và anh vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.

mua-tinh-yeu-3

Năm đó khi đang học ngoại khóa, anh đánh rơi đồ cô vô tình nhặt được.

“Đưa cho T đi”.

“Không đưa”.

“Tí nữa T mua nước cho cậu, trả đi”.

Anh đuổi cô chạy quanh trường, nụ cười của cô lúc ấy và sự tức giận đến đáng yêu của anh là kí ức mà cả đời này có lẽ cô không thể nào quên được.

Năm đó cô và bạn cô đang đùa giỡn với nhau vô tình quẹt mực vào áo trắng của anh, anh là người ưa sạch sẽ nên cô nghĩ “Lần này xong rồi, chắc bị làm ầm lên cho coi” nhưng trái ngược với suy nghĩ của cô, anh chỉ nhìn cái áo và nhìn cô rồi quay lên khiến cô rất ngạc nhiên.

Năm đó lúc học thực hành xong anh nói

“Đi lên phòng y tế với T, T nhờ chút”.

Cô không do dự liền đi cùng anh. Lúc đó cô đã vui đến nhường nào, cô đã từng nghĩ có lẽ nào anh cũng có chút gì đó thích cô.

Năm đó anh bị chuyển chỗ ngồi, cô thì vẫn ngồi đó. Cô lúc đó chỉ có thể ngắm anh từ rất ra dãy bàn mình.

Năm đó chỉ vì một chuyện cỏn con liên quan đến ghế ngồi và một cây bút lại có thể khiến anh và cô cãi nhau. Thì ra cô và anh đã từ từ xa nhau. Bây giờ nghĩ lại, có lúc nào cô và anh gần nhau mà gọi là từ từ xa nhau cơ chứ, thì ra tất cả chỉ là do cô ảo tưởng mà thôi.

Năm đó anh bị anh lớp trên bắt nạt, cô chỉ có thể đứng từ xa nhìn mọi người trong lớp chạy lại đỡ anh, còn cô không thể nào chạy đến hỏi xem anh thế nào. Liệu ngày đó nếu cô quan tâm anh thì mọi chuyện có khác đi không?

yeu-ban-than-minh-4

Năm đó lớp cô tổ chức ăn uống sau đó đi hát. Cô thì vô cùng không thích con trai hút thuốc nhưng con trai trong lớp cứ hút trong đó có cả anh. Lúc anh đang hút, cô liền giật điếu thuốc rồi dập tắt. Anh nhìn cô, không nói gì, chỉ đứng dậy ra ngoài tìm một chỗ hút thuốc. Sau đó trong suốt buổi đó anh cứ liên tục nhìn cô, cô luôn muốn biết tại sao nhưng vốn dĩ sẽ không có câu trả lời.

Năm đó anh yêu một bạn gái trong lớp, hai người quen nhau cũng được một thời gian, cô đã nghĩ anh hạnh phúc là tốt nhưng thời gian sau anh và người đó chia tay cô vừa vui vừa buồn. Vui vì cô có thể có cơ hội rồi, buồn vì lo lắng anh có sao không, có đang buồn bã. Nhưng cô sai rồi, người ngốc nhất vẫn là cô.

Năm đó cô và anh xa cách đến mức học chung một lớp nhưng nói với nhau không quá năm câu.

Năm đó đi chụp kỷ yếu kết thúc năm học, ngày đó có lẽ là ngày vui nhất trong quãng thời gian học cấp ba của cô là ngày cuối cùng lớp có thể tụ họp đông đủ như vậy. vậy mà lúc đó anh và cô cũng không thể nói chuyện cô thì nói chuyện với bạn cô những vẫn luôn hướng về anh.

Ngày đó là ngày 20/11 lớp cô cũng tổ chức đi ăn uống lúc đó cô đã quyết định tỏ tình với anh. Dù cô biết nếu không thành công có lẽ cô và anh sẽ không bao giờ có thể thành bạn nữa nhưng cô vẫn quyết định tỏ tình. Cô hẹn anh ra ngoài

“ Tớ có chuyện muốn nói với T ”.

“Chuyện gì?”.

“Tớ thích cậu”.

“Nhưng bây giờ T không thể thích ai nữa rồi”.

“Không sao chỉ là gần ra trường rồi tớ muốn nói với cậu mà thôi”.

“T vô trước đây”.

“Dù không yêu nhau nhưng nếu sau Tbuồn thì có thể nói với tớ được không, dù sao mình vẫn là bạn mà”.

“Ừ”.

Anh quay lưng đi mà không hề quay lại nhìn cô lấy một lần. 

connhothuong2_(6)

“Tớ tỏ tình rồi”.

“T nói gì với cậu?”

“T nói cậu ấy không thể thích thêm ai nữa. P ơi, bây giờ tớ nên khóc hay nên cười đây”.

Lúc đó bạn cô cũng chỉ im lặng bởi vì cô biết lúc đó im lặng là tốt nhất. Thật sự cô thật lòng không biết lúc đó cô nên vui hay nên buồn. 

Cô rõ ràng là biết trước kết quả nhưng cô vẫn ôm hy vọng, vẫn mong chờ, vẫn tin anh có tình cảm với cô, cô thật ngốc. 

“Xin lỗi vì đã nói chuyện này với T nhưng sau này mình còn có thể là bạn đúng không?”.

“Ừ”.

Ngày tổng kết lớp ai trong lớp cũng khóc. Cô đi qua anh, cô dang tay ôm lấy anh và nói bên tai “Mong cậu sẽ tán đổ cô gái mà cậu thích”. Đêm đó cô đã khóc rất nhiều và cũng rất đau lòng. 

Sau này, khi nghĩ về anh cô không còn khóc nữa, khi thấy anh có người yêu cô cũng chỉ mỉm cười vì cô nghĩ chắc bây giờ anh vẫn đang hạnh phúc. Có lẽ với anh, cô chỉ đơn thuần là cô bạn cùng bạn nhưng với cô thì anh vẫn là chàng trai năm 17 tuổi mà cô thích, vẫn là chàng trai với nụ cười ấm áp năm ấy cô từng ao ước đi cùng.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Có phải tình yêu năm 17 tuổi chẳng thể đi cùng bạn suốt đời?

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Sự kỳ diệu của những nỗi đau

Sự kỳ diệu của những nỗi đau

Chúng ta sợ người khác lãng quên nỗi đau họ đã gây ra cho mình nhưng không sợ mình vẫn luôn thầm nhớ. Chúng ta trách người khác đối xử bất công với mình nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận mình đang tự tổn hại chính mình.

Tình lỡ

Tình lỡ

Duyên thầm tình lỡ hoài nhung nhớ Nhặt cánh hoa tàn xác xơ rơi Dưới gót chân son mùa lá đổ Một người ngồi nhớ một người xa

Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc

Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc

Ôm bất hạnh vào người chưa bao giờ là cách để hoá giải nỗi đau. Nếu muốn chữa lành tổn thương cho chính mình, điều đầu tiên bạn cần làm chính là xác định nguyên nhân khiến mình đau khổ. Khi nào bạn vẫn chưa thừa nhận vấn đề của mình, khi đó bạn sẽ không có lối ra cho câu chuyện. Và bạn biết đấy, mọi nỗi đau đều cần có thời gian để chữa lành thế nên chúng ta không cần quá vội vàng.

Cậu chỉ đến một lần phải không?

Cậu chỉ đến một lần phải không?

Hình như cậu ít nói, tớ thì không muốn chủ động, chúng ta nhắn tin với nhau cũng chỉ ngắn gọn được đôi ba dòng là kết thúc, cứ thế chúng ta như hai người bình thường, không chút động lòng, không vướng bận.

Người khôn ngoan thật sự biết cách “đi làm”: Kiếm nhiều tiền, giữ sức khỏe tốt, nâng cấp bản thân, vui vẻ mỗi ngày!

Người khôn ngoan thật sự biết cách “đi làm”: Kiếm nhiều tiền, giữ sức khỏe tốt, nâng cấp bản thân, vui vẻ mỗi ngày!

Trân trọng công việc của mình, đi làm thật tốt, có động lực và rèn luyện thể chất lẫn tinh thần là cách "chăm sóc" hiệu quả nhất cho cơ thể và tinh thần của bạn.

Mình hay nhảy việc, bạn đã tìm được công việc phù hợp chưa?

Mình hay nhảy việc, bạn đã tìm được công việc phù hợp chưa?

Đôi lúc mình tự hỏi rằng: là do bản thân mình hay do các yếu tố bên ngoài nhỉ? Nhưng suy cho cùng nếu chính mình thấy không ổn thì chính xác là nó không ổn bởi cuộc sống này là cho mình, vì mình mà.

Càng lớn càng nhận ra mình cô độc

Càng lớn càng nhận ra mình cô độc

Đi ăn một mình không đáng sợ, việc đáng sợ là bạn không thể cảm nhận được vị ngon của đồ ăn mang đến. Đi xem phim một mình không đáng sợ, điều đáng sợ là bạn không tập trung thưởng thức bộ phim một cách trọn vẹn mà chỉ quan tâm đến những cặp đôi xung quanh. Đi du lịch một mình không đáng sợ, điều đáng sợ là bạn chẳng cảm thấy tốt hơn sau những chuyến đi như thế.

Thói quen

Thói quen "xấu" của Ba

Ba luôn mang những điều tốt đẹp nhất cho anh em tôi. Từ những điều giản đơn là trong bữa cơm hễ có thịt là ba lại nhường cho tôi phần nạc, hay đùi cho đến việc lớn lao là bán con bò để lo học phí đại học cho tôi.

back to top