Sài Gòn sẽ nhanh thôi trở về những ngày hối hả
2021-09-14 01:20
Tác giả:
Link
blogradio.vn - Sài Gòn giờ đây đang chiến đấu như chiến binh để giành lại sự sống không chỉ cho riêng mảnh đất này mà là cuộc sống trở lại bình thường cho mỗi người. Không riêng gì ai, cô mong rằng Sài Gòn mau khỏe để nhiều lần nữa cô sẽ được đến và cảm nhận lại nhịp sống hối hả của mảnh đất phồn hoa đô thị như ngày nào.
***
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, cô ngồi một góc nhìn từng dòng nước mưa theo mái hiên chảy xuống. Bất chợt lòng se lại, khóe mắt cay khi đọc vài trang báo thấy hình ảnh đường phố Sài Gòn lúc này, những ngày mà Sài Gòn không khỏe do dịch bệnh.
Chưa bao giờ cô thấy nhớ Sài Gòn đến vậy, nhớ những chiều tan làm kẹt xe hàng giờ ở mấy ngã tư, nhớ những con phố không bao giờ ngủ, nhớ cảnh người người vội vã với công việc. Có lẽ những nỗi nhớ này sẽ không bao giờ có nếu như ngày đó cô không phải là người nhận chuyến đi công tác ở Sài Gòn, chuyến đi chỉ vỏn vẹn một tháng nhưng tất cả dòng cảm xúc của ký ức đều như muốn hành hạ tâm trí cô lúc này.
Nhớ lại năm đó, ngày cô nhận lời đề nghị từ Giám đốc công ty cử cô đi công tác ở Sài Gòn, cô vui mừng đến muốn nhảy tung lên. Người khác có thể xem đây là chuyện bình thường nhưng với cô nó là cả một điều mơ ước. Vốn dĩ từ trước đến nay, có đến Sài Gòn cũng chỉ là những chuyến du lịch ngắn ngủi, dạo chơi rồi về.
Cô cũng chẳng bao giờ có dịp học tập hay làm việc tại một thành phố khác nơi cô sinh sống một thời gian lâu, vì thế cô xem đây là lần trải nghiệm của bản thân mình ở nơi từng được mệnh danh là “Hòn ngọc Viễn Đông”.
Hôm trước ngày đi công tác, cô từ chối hết các cuộc hẹn với bạn bè sau giờ làm, cô tranh thủ về nhà để sắp xếp đồ đạc cho chuyến đi, lòng cô cứ lâng lâng, trong đầu luôn hiện ra những cảnh sắc hoa lệ, chân cô cứ như đứa trẻ không chịu đứng yên phải chạy chạy trong lúc chất đồ vào vali như để giải tỏa bớt năng lượng tích cực này, nhưng không điều gì ngăn cản được sự phấn khích của cô.
Ngày đi công tác, cô đón chuyến xe lúc rạng sáng để kịp có mặt sớm ở Sài Gòn. Cầm trên tay địa chỉ của chỗ ở và trụ sở chi nhánh mà công ty đã sắp xếp, cô tra cứu các tuyến đường mà mình phải đi để đến địa chỉ trên, cô lựa chọn xe buýt cho việc di chuyển của mình. Không như những lần đi du lịch trước đó, lần này thật khác biệt, cô như bị cuốn vào guồng quay bận rộn, tấp nập của Sài Gòn.
Cô phải di chuyển thật nhanh khi lên xuống các trạm xe buýt, những lần xe chạy vòng quanh các con phố lạ lẫm cô chợt nghĩ nếu để cô xuống xe ở bất cứ đâu thì cô không khác nào đứa trẻ đi lạc. Cái nắng oi ả giữa trưa ập xuống đầu, tiếng còi xe inh ỏi, dòng người di chuyển vội vã, những bữa trưa cùng đồng nghiệp ở công ty khiến cô bị khó tiêu do cố ăn nhanh để bắt kịp mọi người. Khác với những tưởng tượng trước đó, chỉ mới một ngày thôi, nhịp sống ở Sài Gòn như rút cạn sức lực của cô.
Rồi điều kỳ lạ cũng xảy ra, không như những gì cô nghĩ là nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ khó có đủ năng lượng để làm tốt công việc những ngày còn lại. Ngược lại, tinh thần làm việc của cô ngày càng hăng hái, điều gì đó từ nhịp sống của Sài Gòn đã cho cô kịp bắt nhịp hết tất cả hoạt động cùng mọi người.
Ở đây, những đồng nghiệp chỉ mới gặp nhưng rất thân quen như đã biết nhau lâu ngày. Người ta thường nói “Con đường ngắn nhất để chạm đến trái tim là đi qua dạ dày” thì Sài Gòn đúng là biết lấy lòng người vì luôn đáp ứng các món ăn từ các miền ẩm thực hội tụ về trên từng con phố.
Còn nhớ ngày cô cho mượn được chiếc xe máy của người bạn để tự đi khám phá Sài Gòn và cái kết muốn phát hoảng khi cứ rẽ mãi vào những con đường một chiều như mê cung không lối ra. Cô còn gặp được anh tài xế chạy Grab cứ kể luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện kia về cuộc sống của anh ở Sài Gòn chỉ vì quá vui mừng khi đón được vị khách đầu tiên trong ngày lúc sắp chiều tà.
Giờ đây, ngồi hồi tưởng lại những ký ức đã qua, cô biết rằng Sài Gòn là tổ ấm của những người con xa quê, có người tìm thấy cho mình được gia đình nhỏ và định cư luôn ở đây, có người lại vì không chịu nổi áp lực của cuộc sống mà trở về quê, có người lại cống hiến rồi tiến bước xa hơn ở nơi khác nhưng lúc nào cũng nhớ đến ơn nghĩa mà mảnh đất này mang lại cho họ.
Sài Gòn là như vậy đấy, xa hoa lộng lẫy, đôi lúc khó sống vì áp lực nhưng đáp lại là sự bao bọc, là sự níu chân bởi cái chất gần gũi, thân thương.
Sài Gòn giờ đây đang chiến đấu như chiến binh để giành lại sự sống không chỉ cho riêng mảnh đất này mà là cuộc sống trở lại bình thường cho mỗi người. Không riêng gì ai, cô mong rằng Sài Gòn mau khỏe để nhiều lần nữa cô sẽ được đến và cảm nhận lại nhịp sống hối hả của mảnh đất phồn hoa đô thị như ngày nào.
© Link - blogradio.vn
Xem thêm: Hà Nội – Sài Gòn đêm không ngủ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.