Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sa Pa trong em là mùa nhớ

2021-11-24 01:20

Tác giả: Cỏ hoa


blogradio.vn - Nụ cười của họ tan trong gió, lưu giữ trong tim nhau mãi mãi của hai con người có duyên bước cùng nhau một đoạn ngắn trong đời.

***

Đối với cô, Sapa là một bản tình ca lãng mạn, nơi cô và anh từng sánh bước năm nào. Mấy hôm nay rảnh rang, Linh lục lại đống hình trong máy tính. Một loạt tấm ảnh Sapa hiện ra trước mắt và những kí ức lại ùa đến để vỗ về tâm hồn cằn cỗi của cô bây giờ.

Sa Pa - nơi cô từng mơ ước phải đến trong đời. Xứ sở của tình yêu và lãng mạn được cô thêu dệt trong tâm trí từ lâu. Và lần này cô quyết tâm đi bằng được- cùng với anh, người cô trót thương sau những ngày gần gũi trong công việc ở nơi cô sinh sống.

Hà Nội một ngày mùa thu lộng gió, cô gặp lại anh sau ba tháng nhớ nhung vì khoảng cách. Đối với cô đây là tình cảm đầu đời say đắm, cô bất chấp khoảng cách địa lý và yêu xa. Chỉ cần bên anh vài ngày thôi, đó là tất cả những gì cô cần bây giờ. Vì cô, anh xin nghỉ phép và đưa cô tới thị trấn sương mù.

Sa Pa trước mặt Linh như trong tưởng tượng, cô hít hà từng mùi thơm của khí trời nơi đây, rời xa phố thị ồn ào, những dãy nhà lầu san sát, giờ mới là lúc cô cảm nhận được hơi thở một cách trọn vẹn trong lồng ngực.

“Cảm ơn anh”. Cô lên tiếng.

“Chỉ cần em thích là được”.

Cô quay sang nhìn anh và nở nụ cười mãn nguyện.

cong-troi-sapa

Phố núi với những villa nhỏ xinh thấp thoáng trong bầu không khí lành lạnh làm mê hoặc lòng người. Cô chọn một ngôi nhà xinh xắn ngay dốc núi. Mọi thứ ở đây quá hoàn hảo với cô. Mặt cô giãn ra vì thích thú.

“Em chỉ cần vậy anh à, em yêu nơi này qua những hình ảnh, trang viết đã từ lâu”

“Em thật biết lãng mạn mà”.

Linh yêu tất cả mọi thứ thuộc về nơi đây, chỉ cần anh bên cô hai ngày và chiều cô như thế này là đủ. Cô không muốn nghĩ xa hơn ngày mai sẽ như thế nào.

Họ bên nhau bình yên quá đỗi. Buổi tối ở xứ lạnh ăn gì cũng ngon, đặc biệt là món nướng. Anh nắm tay cô thật chặt và dừng ngay trong sân nhà thờ, mặt đối mặt gần chạm, anh hôn nhẹ lên trán cô và hỏi.

“Em vui chứ”.

“Dạ, tất nhiên rồi”.

“Ngày mai anh sẽ đưa em đi thăm bản Cát Cát và núi Hàm Rồng nhé”.

“Vâng ạ”.

Giọng miền Trung hòa cùng giọng miền Bắc, hòa tấu những khúc ca rộn ràng của điệp khúc tình yêu. Gương mặt anh rạng rỡ trong ánh đèn mờ ảo, một đường nét thanh tú và nhẹ nhàng. Cô đã yêu anh từ một điều đơn giản thế mà.

Đêm càng lạnh, anh cởi áo khoát và mặc cho Linh, họ chầm chậm bên nhau trong phiên chợ tình, tay trong tay như sợ vụt mất nhau sau bao ngày xa cách.

dong_35

Cô biết đây là một mối quan hệ không vững bền, không có cái kết đẹp. Cô yêu anh theo kiểu bốc đồng của tuổi trẻ, mong muốn yêu và khám phá những điều mới lạ. Họ là những tâm hồn cô đơn và lãng mạng gặp nhau, cùng sưởi ấm cho nhau. Linh biết chỉ ngày mai nữa thôi khi về lại Hà Nội, cuộc đời hai người rẽ theo hai hướng khác nhau và không ai gắn kết với ai. Thế nên ngay bây giờ, cô đang tận hưởng hết mọi thời gian bên anh.

Trong căn phòng ấm, cả hai ôm ghì lấy nhau. Anh ôm cô và trao nụ hôn nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở đó. Anh không muốn lấy đi sự thuần khiết, trong sáng nơi cô và cô đặt hết tin yêu vào anh, cô muốn mọi thứ diễn ra tự nhiên thôi. Anh ôm chặt cô không rời trong đêm.

Sáng sớm mở mắt anh vẫn nằm bên cô bình yên như thế, nhưng cô biết rõ cô sẽ không bao giờ níu giữ trái tim anh lần nào nữa sau hôm nay.

Đối với Linh, Sa Pa là bản tình ca lãng mạn cho anh và cho cô, núi Hàm Rồng và bản Cát Cát đã lưu dấu bước chân hai kẻ đang yêu. Bảy bảy bốn chín thế, cô cứ vậy mà “diễn” để anh bấm máy ở những góc đẹp nhất của cô gái độ xuân thì. Thỉnh thoảng cô lại dành anh máy ảnh và xem tay nghề của anh như thế nào.

“Em vừa ý chứ?”

“Trên cả sự tuyệt vời anh à, đúng là dân truyền hình có khác anh nhỉ?”.

duong-da-tay-mua-dong-2

Nụ cười của họ tan trong gió, lưu giữ trong tim nhau mãi mãi của hai con người có duyên bước cùng nhau một đoạn ngắn trong đời.

Với cô những bức ảnh ấy sẽ là minh chứng cho chuyện tình yêu không mấy “khắc cốt ghi tâm” của họ. Nhưng nó mãi là những kí ức đẹp để họ nhìn về, đủ hạnh phúc để cả hai mỉm cười về thời thanh xuân của mình. Để sau hôm nay họ chính thức lạc mất nhau trên đường đời vô tận

© Cỏ hoa - blogradio.vn

Xem thêm: Liệu chúng ta có đủ kiên trì để thích một người đến cuối đời | Radio Tình Yêu

Cỏ hoa

Việc của ta là sống tốt, mọi chuyện trời xanh tự khắc an bài!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top