Khoảng cách nào chia rẽ đôi ta?
2021-08-30 01:30
Tác giả: Cỏ hoa
blogradio.vn - Mình yêu trong chóng vánh và dường như thiếu động lực để bước tiếp. Những rào cản về văn hóa vùng miền, về khoảng cách địa lý và niềm tin, sự kết nối.
***
Tháng 8 năm ấy anh đón em tại sân bay giữa đêm khuya với nụ cười tươi rói. Với gần hai tiếng đồng hồ đường bay đã đưa chúng mình đến gần với nhau sau những ngày dài nhung nhớ.
Vào ngày gặp nhau định mệnh đó, chúng mình trúng tiếng sét ái tình anh nhỉ. Anh và em hút vào nhau như thỏi nam châm. Mọi thứ diễn ra chóng vánh, em hoàn toàn bị động và được dẫn dắt bởi tình yêu của anh. Giữa biển đảo Cù Lao Chàm, ánh mắt dịu dàng anh nhìn em đã nói lên tất cả. Những cử chỉ ân cần và chu đáo của anh làm trái tim em không ngừng nhảy nhót. Maruda Hoa là biệt danh anh tặng em, liên quan đến một vị thần trong văn hóa Chăm - làm anh mê đắm, lĩnh vực liên quan mà anh đang làm việc. Em đặt biệt danh cho anh là SuSu, giống như quả Su Hào đáng yêu, vì anh tên là Nguyễn Anh Hào.
Chúng ta vẫn giữ liên lạc sau khi trở về nơi ta thuộc về. Tình yêu thể hiện qua những tin nhắn, những cuộc gọi thâu đêm. Những bài hát gởi qua radio, những câu thơ anh viết tặng em. Yêu xa là những khi chỉ cần tin nhắn và điện thoại đủ để cảm thấy an lòng mà bước tiếp.
Có những khi nước mắt rơi vì em nhớ anh, vì mong gặp anh. Anh nói yêu và nhớ em, nhưng anh chưa hề nói trở về gặp em. Đôi lúc em hoang mang và hoài nghi tình cảm mà anh dành cho em? Nhưng trái tim em không thể ngưng nghĩ về anh nữa rồi. Buổi sáng thức dậy việc đầu tiên em làm là cầm điện thoại đọc tin nhắn của anh, buổi tối mong những giây phút được nghe giọng nói êm ái của anh rồi chìm vào giấc ngủ. Cứ như thế, đủ bình yên để em tiếp tục bước.
Vào ngày trời oi ả Hội An, em nhận được điện hoa anh gởi với tấm thiệp viết tay gói gém những cảm xúc thương yêu. Em quyết định sẽ gặp anh tại Hà Nội - nơi anh gắn bó và sinh sống. Để làm gì em cũng không rõ nữa? Nhưng em muốn gặp lại anh và muốn sáng tỏ thứ tình cảm mà bấy lâu không rõ ràng giữa chúng mình.
Mùa thu ấy vượt gần 1000 km, em đến bên bên anh sau chuỗi ngày đợi mong. Anh đưa em đi thăm nhiều nơi như đã hẹn, chiều hồ Tây lộng gió in bước chân cả hai. Nụ hôn đầu đời em trao anh, e ấp và thẹn thùng…
Hồ sen khi ấy gần tàn, nhưng anh vẫn đưa em đến vì lời hứa “Anh sẽ đưa em đi thăm hồ sen Hà Nội”. Bàn tay anh nắm lấy anh nắm lấy tay em, giữ chặt mãi không buông, tạm quên đi những rối ren còn lại giữa chúng ta. Anh và em đang tận hưởng những giây phút tuyệt vời, bỏ lại sau lưng những câu hỏi còn bỏ ngỏ: “Em và anh rồi sẽ thế nào? Anh có dự định công việc ở Đà Nẵng không?”
Đây là những ngày bên nhau dịu dàng. Nhưng cũng là lúc trong em và anh nhìn nhận lại tất cả. Anh không đủ mạnh mẽ để tiếp tục? Em cũng vậy. Anh với một sự nghiệp chớm nở ở miền Bắc, em với công việc đã bắt đầu ổn định ở miền Trung. Mình yêu trong chóng vánh và dường như thiếu động lực để bước tiếp. Những rào cản về văn hóa vùng miền, về khoảng cách địa lý và niềm tin, sự kết nối.
Có những đêm em khóc và suy nghĩ liệu anh có vì em mà làm lại từ đầu ở Đà Nẵng? Và liệu em có thể từ bỏ hết những gì đã xây dựng nơi đây để theo anh? Tất cả những điều này em phải đối diện với anh trong những ngày cuối ở bên nhau.
Buổi tối chở em ra phi trường, anh tặng em món quà kỉ niệm (bây giờ em vẫn giữ món quà ấy). Khi em chuẩn bị lên máy bay, anh chạy đến ôm chầm em từ phía sau, giữa chốn đống người. Lời cô tiếp viên vang lên, em bước đi vội vã với dòng nước mắt trên má.
Em trở về với tâm thế của một đứa thất bại, không dám mạnh mẽ đối diện với tình yêu đầu đời vừa nhom nhén. Em trách anh sao không quyết đoán và rõ ràng hơn nữa, để em tin về phía anh mà bước tiếp.
Ba tháng sau!
Một hôm tình cờ lướt facebook anh, em đã phát hiện điều gì đó bất ổn. Anh tặng hoa cho một cô gái với những lời lẽ yêu thương. Trái tim em tan nát, vụn vỡ. Đây là câu trả lời rõ ràng nhất, em muốn trốn tránh coi như chưa từng đọc những dòng kia. Và khi đó những ngày dài em sống lê lết với tâm trạng tồi tệ.
Em không trách anh, anh cần tình cảm để sưởi ấm trong mùa đông lạnh giá miền Bắc mà em thì quá xa. Mình lạc mất nhau từ đây, anh à!
Bằng tất cả nghị lực em sốc dậy tinh thần, cuộc sống không chỉ có tình yêu trai gái, em còn ba mẹ và các em. Em sẽ đi tìm một mảnh ghép khác phù hợp...
Trong em vang vọng lời hứa thuở nào của tụi mình
- Sau này khi có con anh sẽ đặt tên ở nhà là Maruda, em nhé.
- Con em sẽ tên SuSu, dù là gái hay trai, anh à.
Em bất giác mỉm cười, ngay từ đầu chẳng phải em và anh đã biết trước kết cuộc? Có chăng là cả hai không đủ lý trí để vượt qua sức cám dỗ của ái tình mà thôi.
© Huỳnh Thị Kim Hoa - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Duyên phận cũng chỉ là món nợ phải trả cho người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"
Giữa chốn phồn hoa gặp được người
Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.
Cuộc sống bạn muốn là gì?
tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.