Phải chi cuộc đời dịu dàng với em hơn một chút
2023-03-07 01:30
Tác giả:
Snow
blogradio.vn - Cô gái của tôi cũng vậy, nhiệt huyết trong lòng nóng bỏng, em cũng có những hy vọng và hoài bão nho nhỏ tròng lòng. Phải chi cuộc đời dịu dàng với em hơn một chút, phải chi mọi người thương và hiểu em hơn.
***
Tôi và em kẻ Nam người Bắc, kẻ có lòng còn người lại lạnh lùng bỏ đi. Tôi từng nghĩ sau này sẽ ở bên cạnh em, đêm về thì ôm em trong vòng tay rồi vùi đầu vào cổ hít hà mùi hương thơm ngát của em. Nhưng đến cùng mộng ước của tôi vỡ tan, cô gái của tôi đã không còn nữa. Em đi rồi, đi vào một ngày tháng Tám bình yên đến kỳ lạ.
Cô gái của tôi, bông hoa rực rỡ tồn tại vào những năm tháng tĩnh lặng của tôi, em thật nhẫn tâm, bỏ lại tôi, bỏ lại tình yêu vừa chớm nở của hai đứa. Tôi thật muốn ôm em, muốn nói với em những nhung nhớ trong lòng, muốn nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mượt óng ả của em. Thật nhiều điều muốn làm cùng em, nhưng bây giờ ngay cả cơ hội gặp lại em cũng không có nữa rồi.
Tôi nhớ em da diết, nhớ dáng vẻ của em khi nũng nịu, nhớ đôi mắt cong cong hay cười, càng nhớ hơn đôi tay ấm áp nằm gọn trong lòng bàn tay của tôi. Cứ nghĩ lần sau gặp lại sẽ nấu cho em một bữa ngon, tham lam quấn quýt lấy em cả ngày. Nhưng không ngờ được là lần đầu tiên từ Nam bay ra Bắc gặp em, đó lại trở thành lần cuối cùng được ôm em trong vòng tay nhỏ bé.
Tôi đứng bên cạnh em, nhìn di ảnh với nụ cười sáng ngời của em, nước mắt cứ thế không tự chủ được mà lăn dài trên má. Liệu em có nuối tiếc vì lựa chọn rời đi của mình hay không? Có đang mỉm cười không hay là sẽ hối hận, hay em cảm thấy nhẹ nhõm vì rũ bỏ được những định kiến cùng áp lực đã bào mòn em?
Người khác không biết tại sao em rời đi, nhưng tôi lại là người biết rõ, lại là kẻ vô dụng không thể cứu được em. Nhìn dáng vẻ không lo không sầu của em thì chẳng ai biết được em lại bị trầm cảm nặng đến vậy. Em đã từng dùng nhiều phương thức làm đau mình để cứu rỗi trái tim tổn thương. Em mệt rồi, không muốn tiếp tục, không muốn phải nghe những lời dối trá đầy dao găm ghim chặt vào nữa.
Em có suy nghĩ của mình, có những tiêu cực mà em giấu riêng ở trong lòng, có những mệt mỏi dày vò đến khó thở. Trước những giây phút cuối đời em đã chọn sống thật, em công khai giới tính của mình với gia đình, em nói với mọi người về việc em yêu một cô gái ở trong Nam, rồi em trải lòng tâm sự rất nhiều về chuyện tình của chúng tôi. Nhưng định kiến của gia đình em quá lớn, họ không nghe lời em nói, họ cho là em bị bệnh rồi bắt trói em lại, tịch thu tất cả thiết bị liên lạc của em, đánh đập để em tỉnh táo mà nhìn nhận thực tế.
Sự công kích của gia đình làm cho em suy sụp. Trải qua những ngày bị dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ sau mười ngày em đã chọn rời đi. Em mượn điện thoại của một người qua đường gọi cho tôi nói lời cảm ơn, lời xin lỗi và cả lời tạm biệt đầy nước mắt.
Tôi ở đầu bên kia điện thoại chết lặng, tiếng tút tút dày xé trái tim tôi thành từng mảnh, cố gắng đến mấy cũng không liên lạc được với em thêm lần nữa. Nhắn bạn bè, hỏi những người thân thích, không ai biết em ở đâu. Trong đêm đó tôi đã mua vé máy bay chạy ra Bắc, vậy mà đã chẳng kịp nữa rồi, đứng trong sân bay chết lặng khi hay tin em đã chọn cách giải thoát cho mình. Tôi không nhớ rõ cảm xúc của mình khi đó, nhưng lại nhớ rõ trái tim chết lặng đi trong một khoảnh khắc. Và mọi chuyện sau đó xảy ra như một cơn ác mộng, vậy mà có những người trách em ngu muội, có những lời nói đau lòng phát ra từ miệng của những người thân thích với em.
Ai mà chẳng muốn sống, ai mà chẳng muốn cuộc đời của mình suôn sẻ, ai lại muốn mình “chết” khi mới đôi mươi. Cô gái của tôi cũng vậy, nhiệt huyết trong lòng nóng bỏng, em cũng có những hy vọng và hoài bão nho nhỏ tròng lòng. Phải chi cuộc đời dịu dàng với em hơn một chút, phải chi mọi người thương và hiểu em hơn. Phải chi xã hội chấp nhận những sự khác biệt này không kỳ thị hay chỉ trích em để em được bình yên, không bị những lời nói ác ý quấy nhiễu tâm trí, để sự bao dung ôm lấy thì có lẽ em sẽ không rời đi.
© Snow - blogradio.vn
Xem thêm: Sao phải buồn vì những điều đã cũ l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…









