Những đứa trẻ bất hạnh
2024-05-22 20:20
Tác giả:
blogradio.vn - Chúng luôn bị so sánh như một loại sản phẩm, sản phẩm nào tốt thì được ưa thích còn sản phẩm nào xấu sẽ luôn bị loại bỏ. Thế nên có những đứa trẻ đã bị ám ảnh và cố biến mình thành một đứa trẻ ngoan, ép bản thân phải làm được những gì mà cha mẹ mong muốn.
***
"Nhiều lần con tự hỏi
Có phải con mẹ không?
Bị đối xử bất công
So sánh như đồ vật
Chị em chung một nhà
Tại sao hai người ngã
Mẹ chỉ đỡ có một
Lòng quan tâm chỉ một
Đối xử không công bằng.
Mẹ đâu có biết rằng
Đứa còn lại luôn nghĩ
Nó chỉ là dư thừa. . . "
Nhiều người luôn tự đặt ra câu hỏi: "Tại sao những đứa trẻ lại có tuổi thơ bất hạnh?"
Hay nhiều bậc phụ huynh khi thấy con mình bộc lộ những suy nghĩ từ tận đáy lòng lại nói cho chúng là: "Tao cố làm để cho mày được như này mày còn đòi hỏi cái gì chứ, được sung sướng như này còn kêu ca không biết điều."
Nhưng những đứa trẻ đó cũng muốn nói muốn hỏi hàng ngàn hàng vạn câu hỏi "tại sao?"
Khi một đứa trẻ cố gắng học nỗ lực học và đạt được kết quả rất tốt, nhưng khi nó vui vẻ hân hoan mang điểm về cho cha mẹ nó thì cha mẹ nó lại chẳng để tâm đến thành tích của con mình, chẳng quan tâm chúng phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới được như thế. Những bậc phụ huynh luôn hỏi rằng: "Thế lớp có đứa nào cao hơn không?” Những câu hỏi đó đối với cha mẹ thì nó rất bình thường chẳng có gì đáng nói, nhưng câu hỏi mà cha mẹ coi là bình thường ấy đối với một đứa trẻ nó lại gây nỗi ám ảnh sâu sắc. Nó khát khao được cha mẹ khen nó, nhìn thấy điểm tốt của nó, mà họ chỉ nhìn vào những nhược điểm mà lên tiếng, đó cũng đủ để đứa trẻ thất vọng và đau lòng đến nhường nào. Hay có những bậc phụ huynh thường đem con mình đi so sánh với con nhà người ta rằng: "Mày cũng phải biết vượt qua con số 8 này chứ. Kia kìa con nhà người ta đứa được 9 đứa được 10 mà mày chỉ dậm chân mãi tại một chỗ vậy, nhìn con nhà người ta mà học hỏi đi kìa,…” Những câu nói so sánh ấy là một điều xúc phạm lớn về tinh thần tâm lý của đứa trẻ. Chúng luôn bị so sánh như một loại sản phẩm, sản phẩm nào tốt thì được ưa thích còn sản phẩm nào xấu sẽ luôn bị loại bỏ. Thế nên có những đứa trẻ đã bị ám ảnh và cố biến mình thành một đứa trẻ ngoan, ép bản thân phải làm được những gì mà cha mẹ mong muốn.
Hay có nhiều trường hợp nữa là không phải so sánh giữa con mình với con người ta mà là so sánh anh chị em trong nhà với nhau. Những bậc phụ huynh hay làm điều đó một cách thường xuyên và không quan tâm đến cảm nhận của đứa trẻ, nỗi đau và những tổn thương mà nó chịu phần lớn là đến từ gia đình. Cùng chung sống chung một nhà mà cha mẹ luôn "thiên vị" đứa kia hơn thì đứa còn lại sẽ nghĩ gì? Điều đó là một điều vô cùng khủng khiếp, nó từ từ nuốt chửng những cái tốt nó nghĩ về cha mẹ và dần hình thành những ý nghĩ tổn thương chính nó như: "Tại sao cùng là con mà họ chỉ thương chỉ quan tâm đối xử tốt với một người? Phải chăng tôi là người dư thừa trong căn nhà này. Nếu đã như vậy tại sao họ lại chọn sinh ra tôi chứ!" Dần dần nó không còn cởi mở, không còn hay cười nữa. Nó dần trở nên tĩnh lặng hơn, không muốn về chính ngôi nhà đó nữa thì những bậc phụ huynh lại trách móc mà không bao giờ chịu nghĩ cho chúng, chẳng bao giờ đặt ra câu hỏi: "điều gì khiến chúng trở nên như vậy?"
Những đứa trẻ như là tờ giấy trắng tinh khôi, cha mẹ và mọi người xung quanh đối xử với nó như nào thì sẽ thể hiện ra hết sau khi nó trưởng thành. Nếu nó lớn lên trong sự so sánh không thấu hiểu, hay phải chứng kiến cha mẹ bất hòa luôn cãi cọ xô xát thì tờ giấy trắng đó sẽ bị vẩy mực ngay lập tức. Còn nếu ngược lại nó có một gia đình luôn thấu hiểu yêu thương nó thì nó vẫn sẽ giữ sự thuần khiết trắng trẻo như vậy. Thế nên các bậc phụ huynh phải biết đối xử đúng đắn với con trẻ, biết khen những ưu điểm của chúng, đừng mang những khuyết điểm ra để chỉ trích chúng. Hãy đặt bản thân vào tình cảnh của những đứa trẻ mà đưa ra những quyết định, những lời nói để không một đứa trẻ nào ngay bây giờ và trong tương lai phải chịu tổn thương. Và để khi nói về ngôi nhà thì chúng luôn nghĩ đến kia ức tốt đẹp chứ không phải là sợ hãi ám ảnh!
© Hân Ngọc - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời