Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những đứa trẻ bất hạnh

2024-05-22 20:20

Tác giả:


blogradio.vn - Chúng luôn bị so sánh như một loại sản phẩm, sản phẩm nào tốt thì được ưa thích còn sản phẩm nào xấu sẽ luôn bị loại bỏ. Thế nên có những đứa trẻ đã bị ám ảnh và cố biến mình thành một đứa trẻ ngoan, ép bản thân phải làm được những gì mà cha mẹ mong muốn.

***

 

"Nhiều lần con tự hỏi

 Có phải con mẹ không?

 Bị đối xử bất công

 So sánh như đồ vật

 Chị em chung một nhà

 Tại sao hai người ngã

 Mẹ chỉ đỡ có một

 Lòng quan tâm chỉ một

 Đối xử không công bằng.

 Mẹ đâu có biết rằng

 Đứa còn lại luôn nghĩ

 Nó chỉ là dư thừa. . . "

 

Nhiều người luôn tự đặt ra câu hỏi: "Tại sao những đứa trẻ lại có tuổi thơ bất hạnh?"

Hay nhiều bậc phụ huynh khi thấy con mình bộc lộ những suy nghĩ từ tận đáy lòng lại nói cho chúng là: "Tao cố làm để cho mày được như này mày còn đòi hỏi cái gì chứ, được sung sướng như này còn kêu ca không biết điều."

Nhưng những đứa trẻ đó cũng muốn nói muốn hỏi hàng ngàn hàng vạn câu hỏi "tại sao?"

Khi một đứa trẻ cố gắng học nỗ lực học và đạt được kết quả rất tốt, nhưng khi nó vui vẻ hân hoan mang điểm về cho cha mẹ nó thì cha mẹ nó lại chẳng để tâm đến thành tích của con mình, chẳng quan tâm chúng phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới được như thế. Những bậc phụ huynh luôn hỏi rằng: "Thế lớp có đứa nào cao hơn không? Những câu hỏi đó đối với cha mẹ thì nó rất bình thường chẳng có gì đáng nói, nhưng câu hỏi mà cha mẹ coi là bình thường ấy đối với một đứa trẻ nó lại gây nỗi ám ảnh sâu sắc. Nó khát khao được cha mẹ khen nó, nhìn thấy điểm tốt của nó, mà họ chỉ nhìn vào những nhược điểm mà lên tiếng, đó cũng đủ để đứa trẻ thất vọng và đau lòng đến nhường nào. Hay có những bậc phụ huynh thường đem con mình đi so sánh với con nhà người ta rằng: "Mày cũng phải biết vượt qua con số 8 này chứ. Kia kìa con nhà người ta đứa được 9 đứa được 10 mà mày chỉ dậm chân mãi tại một chỗ vậy, nhìn con nhà người ta mà học hỏi đi kìa,…” Những câu nói so sánh ấy là một điều xúc phạm lớn về tinh thần tâm lý của đứa trẻ. Chúng luôn bị so sánh như một loại sản phẩm, sản phẩm nào tốt thì được ưa thích còn sản phẩm nào xấu sẽ luôn bị loại bỏ. Thế nên có những đứa trẻ đã bị ám ảnh và cố biến mình thành một đứa trẻ ngoan, ép bản thân phải làm được những gì mà cha mẹ mong muốn.

Hay có nhiều trường hợp nữa là không phải so sánh giữa con mình với con người ta mà là so sánh anh chị em trong nhà với nhau. Những bậc phụ huynh hay làm điều đó một cách thường xuyên và không quan tâm đến cảm nhận của đứa trẻ, nỗi đau và những tổn thương mà nó chịu phần lớn là đến từ gia đình. Cùng chung sống chung một nhà mà cha mẹ luôn "thiên vị" đứa kia hơn thì đứa còn lại sẽ nghĩ gì? Điều đó là một điều vô cùng khủng khiếp, nó từ từ nuốt chửng những cái tốt nó nghĩ về cha mẹ và dần hình thành những ý nghĩ tổn thương chính nó như: "Tại sao cùng là con mà họ chỉ thương chỉ quan tâm đối xử tốt với một người? Phải chăng tôi là người dư thừa trong căn nhà này. Nếu đã như vậy tại sao họ lại chọn sinh ra tôi chứ!" Dần dần nó không còn cởi mở, không còn hay cười nữa. Nó dần trở nên tĩnh lặng hơn, không muốn về chính ngôi nhà đó nữa thì những bậc phụ huynh lại trách móc mà không bao giờ chịu nghĩ cho chúng, chẳng bao giờ đặt ra câu hỏi: "điều gì khiến chúng trở nên như vậy?"

Những đứa trẻ như là tờ giấy trắng tinh khôi, cha mẹ và mọi người xung quanh đối xử với nó như nào thì sẽ thể hiện ra hết sau khi nó trưởng thành. Nếu nó lớn lên trong sự so sánh không thấu hiểu, hay phải chứng kiến cha mẹ bất hòa luôn cãi cọ xô xát thì tờ giấy trắng đó sẽ bị vẩy mực ngay lập tức. Còn nếu ngược lại nó có một gia đình luôn thấu hiểu yêu thương nó thì nó vẫn sẽ giữ sự thuần khiết trắng trẻo như vậy. Thế nên các bậc phụ huynh phải biết đối xử đúng đắn với con trẻ, biết khen những ưu điểm của chúng, đừng mang những khuyết điểm ra để chỉ trích chúng. Hãy đặt bản thân vào tình cảnh của những đứa trẻ mà đưa ra những quyết định, những lời nói để không một đứa trẻ nào ngay bây giờ và trong tương lai phải chịu tổn thương. Và để khi nói về ngôi nhà thì chúng luôn nghĩ đến kia ức tốt đẹp chứ không phải là sợ hãi ám ảnh!

© Hân Ngọc - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Một thoáng chia xa

Một thoáng chia xa

Sự thật quên anh không dễ dàng chút nào, bao lần em thổn thức đến yếu đuối cũng vì tình cảm em dành cho anh nhiều hơn em nghĩ. Dù cố nhưng em cảm thấy nhói mỗi khi bắt gặp ai đó bước cùng nhau trên phố, khi bắt gặp dáng ai đó hao hao giống anh và nụ cười tựa anh.

Vì vậy mà em quên

Vì vậy mà em quên

Cô đã sống đã say mê với con đường của cô bao năm rồi, đã cuốn trái tim mình vào những đam mê những khao khát của cô để rồi cô lại quên đi một điều gần gũi nhất, tình người nhất và bắt buộc nhất, là trách nhiệm của một đứa con

Em giờ của người ta

Em giờ của người ta

Anh trở về khi trời đã đổ mưa Nghe một bài nhạc suy ai bật nơi đầu ngõ Có một câu hát rất buồn Anh nghe được hình như nói về những người đã rời bỏ Chọn lấy nỗi cô đơn, ôm vỏ bọc chính mình.

Không nói ra là bỏ lỡ

Không nói ra là bỏ lỡ

Cũng may có anh ở đây, cảm giác có anh sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Trường chưa bao giờ để tôi phải nghĩ nhiều hay ghen với ai. Đối với tôi, cho đến tận bây giờ, người đó vẫn là người tốt nhất dù cho tôi gặp thêm bao nhiêu người.

Đọc sách trong thời đại cúi đầu

Đọc sách trong thời đại cúi đầu

Chỉ cần một chiếc điện thoại, ta tha hồ tìm tòi mọi ngóc ngách trên thế giới, chưa mất 5 giây để tra một từ vựng, hàng vạn những chiếc đèn học đủ kiểu loại, màu sắc trên thị trường. Thế mới nói, chúng ta của thời đại này, tiết kiệm được biết bao nhiêu thời gian, may mắn hơn biết bao nhiêu so với bố mẹ mình!

Giấc mơ bay

Giấc mơ bay

Duyên Hà như muốn được bay lên, đúng là cô muốn được bay lên thật cao từ lâu lắm rồi, từ lúc tai nạn đó bám lấy cô đã chắn ngang con đường hy vọng của cô, thì hôm nay cô đã bước được rồi.

Ngọn đồi tình yêu

Ngọn đồi tình yêu

Em có biết ngày vô tư chợt đến Riêng mình anh ôm ấp bao nỗi đau Em có biết mây trời là gió biển Cuốn ân tình vào cõi hoàng hôn xa

Mối tình tuổi 19, 20

Mối tình tuổi 19, 20

Cậu biến tớ từ một cô gái dám đặt tin tưởng cho người khác thành một đứa chẳng dám tin tưởng thêm, từ một đứa hay bám người thành một đứa sợ phiền đến người khác, sợ khi bản thân kể luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất, bao nhiêu dòng tin nhắn chỉ nhận lại một vài chữ và rồi biến mất.

Em và người

Em và người

Em đã nghĩ có lẽ những con người được mặc những bộ sắc phục vô cùng kiêu hãnh và đẹp đẽ kia cứ luôn lạnh lùng và xa cách như vậy sao? Hay đó là một sự bắt buộc vì chúng ta gặp nhau ở bệnh viện, với hai vai trò rất khác nhau, em là bác sĩ cứu chữa cho người còn người là một bệnh nhân. Lúc đó em đã nghĩ vậy, có lẽ là vậy.

Trả

Trả

Trả mây về cho gió Trả gió về cho trờ Trả trời về trong mắt Một thời ta có đôi

back to top