Những bước đường trưởng thành (Phần 2/4)
2022-03-08 01:30
Tác giả:
Lam Nguyệt
blogradio.vn - “Có mỗi việc ăn với học mà cũng mệt, cũng kêu vất vả, sướng quá hóa rồ” - những lời này khiến tôi tắc nghẹn, nuốt nước mắt ngược vào trong.
***
[Tâm sự]
Tôi đã lớn lên mà không hề chia sẻ bất kỳ tâm sự nào với bố mẹ mình.
Bởi vì tôi đã thử vài lần và bố mẹ luôn quan trọng hóa vấn đề hơn mức cần thiết. Điều đó khiến tôi lúng túng và xấu hổ. Tại thời điểm đó tôi còn cho rằng đó hoàn toàn là lỗi của mình. Nếu mình không nói ra thì mình đã không rơi vào tình huống khó xử này.
Bởi vì những điều tôi tò mò cần sự giải đáp lại là những điều mà ngày nào bố mẹ tôi cũng nói đó là những việc không phù hợp với những thiếu niên như tôi. Không có điều gì quan trọng hơn việc học cả. Nếu bố mẹ luôn phản đối thì việc nói ra cũng có ích gì đâu.
Bởi vì bố mẹ luôn dành những lời phán xét nghiệt ngã và vô tình cho những cảm xúc khó khăn mà tôi mong muốn tâm sự và được giúp đỡ. “Có mỗi việc ăn với học mà cũng mệt, cũng kêu vất vả, sướng quá hóa rồ” - những lời này khiến tôi tắc nghẹn, nuốt nước mắt ngược vào trong.
Bởi vì bố mẹ luôn né tránh những vấn đề nhạy cảm về giới tính. “Con nít quan tâm gì chuyện người lớn,” “Sao tự nhiên lại hỏi những chuyện này. Có chuyện gì rồi hả? Học không lo học…”. Những thắc mắc thay đổi tâm sinh lý tuổi trưởng thành chỉ vừa mở lời hỏi đã bị các bậc phụ huynh quy chụp là đang làm chuyện gì xấu xa, dấu diếm, không an phận. Vậy là tôi lặng lẽ đè nén những nỗi sợ mơ hồ về tuổi dậy thì.
Bởi vì mỗi lần tôi nói lên ước mơ nghề nghiệp của mình thì bố mẹ đều nói, “Không được đâu con ạ. Ngành đó không kiếm ra tiền, ra trường khó xin việc. Bố mẹ biết điều gì là tốt nhất cho con.” Nếu những điều bố mẹ nói là tốt nhất, tại sao tôi lại thấy hoang mang và mệt mỏi, chán chường với nó đến vậy?
Bởi vì mỗi lần tôi có chuyện muốn kể, một chuyện vui trong ngày, nhưng bố mẹ luôn nghe một cách hờ hững, vừa nghe vừa làm một chuyện gì đó, không có câu nói phản hồi, như tôi đang trò chuyện với cái bóng của mình vậy. Hoặc trả lời một câu bâng quơ, “Thế à! Bố/mẹ đang dở việc. Lát chúng ta nói chuyện tiếp nhé.” Và thế rồi chẳng bao giờ có ‘lát sau’. Tôi tự vui buồn với những câu chuyện của mình.
Bởi vì khi bố mẹ giận nhau, tôi ở giữa sẽ trở thành nơi trút giận. Những lúc như vậy, tôi đã học được cách quan sát bầu không khí gia đình và rút vào một góc im lặng để tránh cho mình khỏi những lời mắng nhiếc, trách móc giận dỗi hằn học, tổn thương. Điều này từng khiến tôi tin rằng chính mình phải chịu trách nhiệm, tôi không ngoan, không biết giúp đỡ bố mẹ cho nên bố mẹ mới bất hòa.
Bởi vì mỗi khi có một ai đó khen ngợi tôi với bố mẹ, bố mẹ tôi lại trả lời rằng, “Nó thì giỏi gì đâu. Học kém bỏ xừ. Ở nhà thì chẳng biết làm điều gì cả.” Tại sao bố mẹ không công nhận tôi? Tôi đã làm rất tốt mà. Tại sao lại nói những điều khiến tôi xấu hổ với người khác như vậy. Vậy là tôi đã từng ghét được khen, ghét nổi bật, ghét ai đó hỏi han điều gì trước mặt bố mẹ. Tôi cố thu mình lại để không phải nghe những lời ‘vạch trần’ từ chính bố mẹ mình.
Bởi vì mỗi khi tôi thất bại, tôi cần sự an ủi, một nơi bình yên để liếm láp vết thương thì bố mẹ lại luôn mắng tôi rằng, “Thấy chưa, bố/mẹ đã bảo mà. Trứng cứ đòi khôn hơn vịt. Sáng mắt ra chưa?”. Những trải nghiệm cay đắng là quá đủ, bố mẹ có cần phải khắc sâu thêm những vết thương để mong tôi luôn luôn nhớ về bài học? Điều đó có cần thiết hay không?
Tôi đã lớn lên như vậy đó. Những điều này không hiếm gặp ở các gia đình. Một điều được các bậc phụ huynh coi là hết sức ‘bình thường. Nhưng chính những điều ‘bình thường’ này đã khiến tôi chật vật, tự ti về bản thân suốt cả quãng thời gian thiếu niên, kéo dài sang cả giai đoạn ‘làm người lớn’ sau này. Tôi đã phủ nhận những cảm xúc và quan điểm của bản thân khi còn nhỏ và trở thành một ‘người lớn’ luôn bối rối và hoang mang.
Tại sao là ‘người lớn’ mà không phải là ‘trưởng thành’?
Tất cả những điều trên đã dạy cho tôi biết rằng độc lập về tài chính, dọn ra ngoài ở hay có gia đình riêng không có nghĩa là đã trưởng thành. Trưởng thành cũng không liên quan đến tuổi tác. Ở cái tuổi mọi người gọi là trưởng thành, tôi vẫn đang bị kiểm soát bởi cái bóng quá khứ ám ảnh từ bố mẹ mình.
Trưởng thành là nhận ra những vấn đề của bản thân trong hiện tại, thừa nhận rằng nó được kế thừa từ cha mẹ mình, và chẳng điều gì có thể biện minh cho chúng hết. Trưởng thành là có tư duy độc lập, có chính kiến, hoàn toàn thoát khỏi cái nhìn hạn hẹp trong chiếc lồng an toàn mà bố mẹ đã dựng lên bao bọc xung quanh. Trưởng thành là khám phá ra được rằng vượt ra khỏi những lời khuyên xen lẫn ý răn đe của bố mẹ là một thế giới khác đầy những cung bậc đợi chờ ta trải nghiệm. Thất bại ư? Lựa chọn sai ư? Hãy dũng cảm mà thừa nhận sai lầm và bước tiếp.
Và cuối cùng, trưởng thành là yêu thương và hãy biết thể hiện tình yêu thương đúng cách. Đừng yêu thương ‘đầy gai góc’ như cách mà bố mẹ đã từng yêu thương chúng ta.
© Lam Nguyệt - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Người ta thường ước những điều không thể | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bạn đón bình minh như thế nào?
Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương
Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường
Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.