Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những bước đường trưởng thành (Phần 2/4)

2022-03-08 01:30

Tác giả: Lam Nguyệt


blogradio.vn - “Có mỗi việc ăn với học mà cũng mệt, cũng kêu vất vả, sướng quá hóa rồ” - những lời này khiến tôi tắc nghẹn, nuốt nước mắt ngược vào trong.

***

[Tâm sự]

Tôi đã lớn lên mà không hề chia sẻ bất kỳ tâm sự nào với bố mẹ mình.

Bởi vì tôi đã thử vài lần và bố mẹ luôn quan trọng hóa vấn đề hơn mức cần thiết. Điều đó khiến tôi lúng túng và xấu hổ. Tại thời điểm đó tôi còn cho rằng đó hoàn toàn là lỗi của mình. Nếu mình không nói ra thì mình đã không rơi vào tình huống khó xử này.

Bởi vì những điều tôi tò mò cần sự giải đáp lại là những điều mà ngày nào bố mẹ tôi cũng nói đó là những việc không phù hợp với những thiếu niên như tôi. Không có điều gì quan trọng hơn việc học cả. Nếu bố mẹ luôn phản đối thì việc nói ra cũng có ích gì đâu.

Bởi vì bố mẹ luôn dành những lời phán xét nghiệt ngã và vô tình cho những cảm xúc khó khăn mà tôi mong muốn tâm sự và được giúp đỡ. “Có mỗi việc ăn với học mà cũng mệt, cũng kêu vất vả, sướng quá hóa rồ” - những lời này khiến tôi tắc nghẹn, nuốt nước mắt ngược vào trong.

Bởi vì bố mẹ luôn né tránh những vấn đề nhạy cảm về giới tính. “Con nít quan tâm gì chuyện người lớn,” “Sao tự nhiên lại hỏi những chuyện này. Có chuyện gì rồi hả? Học không lo học…”. Những thắc mắc thay đổi tâm sinh lý tuổi trưởng thành chỉ vừa mở lời hỏi đã bị các bậc phụ huynh quy chụp là đang làm chuyện gì xấu xa, dấu diếm, không an phận. Vậy là tôi lặng lẽ đè nén những nỗi sợ mơ hồ về tuổi dậy thì.

Bởi vì mỗi lần tôi nói lên ước mơ nghề nghiệp của mình thì bố mẹ đều nói, “Không được đâu con ạ. Ngành đó không kiếm ra tiền, ra trường khó xin việc. Bố mẹ biết điều gì là tốt nhất cho con.” Nếu những điều bố mẹ nói là tốt nhất, tại sao tôi lại thấy hoang mang và mệt mỏi, chán chường với nó đến vậy?

Bởi vì mỗi lần tôi có chuyện muốn kể, một chuyện vui trong ngày, nhưng bố mẹ luôn nghe một cách hờ hững, vừa nghe vừa làm một chuyện gì đó, không có câu nói phản hồi, như tôi đang trò chuyện với cái bóng của mình vậy. Hoặc trả lời một câu bâng quơ, “Thế à! Bố/mẹ đang dở việc. Lát chúng ta nói chuyện tiếp nhé.” Và thế rồi chẳng bao giờ có ‘lát sau’. Tôi tự vui buồn với những câu chuyện của mình.

Bởi vì khi bố mẹ giận nhau, tôi ở giữa sẽ trở thành nơi trút giận. Những lúc như vậy, tôi đã học được cách quan sát bầu không khí gia đình và rút vào một góc im lặng để tránh cho mình khỏi những lời mắng nhiếc, trách móc giận dỗi hằn học, tổn thương. Điều này từng khiến tôi tin rằng chính mình phải chịu trách nhiệm, tôi không ngoan, không biết giúp đỡ bố mẹ cho nên bố mẹ mới bất hòa.

Bởi vì mỗi khi có một ai đó khen ngợi tôi với bố mẹ, bố mẹ tôi lại trả lời rằng, “Nó thì giỏi gì đâu. Học kém bỏ xừ. Ở nhà thì chẳng biết làm điều gì cả.” Tại sao bố mẹ không công nhận tôi? Tôi đã làm rất tốt mà. Tại sao lại nói những điều khiến tôi xấu hổ với người khác như vậy. Vậy là tôi đã từng ghét được khen, ghét nổi bật, ghét ai đó hỏi han điều gì trước mặt bố mẹ. Tôi cố thu mình lại để không phải nghe những lời ‘vạch trần’ từ chính bố mẹ mình.

Bởi vì mỗi khi tôi thất bại, tôi cần sự an ủi, một nơi bình yên để liếm láp vết thương thì bố mẹ lại luôn mắng tôi rằng, “Thấy chưa, bố/mẹ đã bảo mà. Trứng cứ đòi khôn hơn vịt. Sáng mắt ra chưa?”. Những trải nghiệm cay đắng là quá đủ, bố mẹ có cần phải khắc sâu thêm những vết thương để mong tôi luôn luôn nhớ về bài học? Điều đó có cần thiết hay không?

Tôi đã lớn lên như vậy đó. Những điều này không hiếm gặp ở các gia đình. Một điều được các bậc phụ huynh coi là hết sức ‘bình thường. Nhưng chính những điều ‘bình thường’ này đã khiến tôi chật vật, tự ti về bản thân suốt cả quãng thời gian thiếu niên, kéo dài sang cả giai đoạn ‘làm người lớn’ sau này. Tôi đã phủ nhận những cảm xúc và quan điểm của bản thân khi còn nhỏ và trở thành một ‘người lớn’ luôn bối rối và hoang mang.

Tại sao là ‘người lớn’ mà không phải là ‘trưởng thành’?

Tất cả những điều trên đã dạy cho tôi biết rằng độc lập về tài chính, dọn ra ngoài ở hay có gia đình riêng không có nghĩa là đã trưởng thành. Trưởng thành cũng không liên quan đến tuổi tác. Ở cái tuổi mọi người gọi là trưởng thành, tôi vẫn đang bị kiểm soát bởi cái bóng quá khứ ám ảnh từ bố mẹ mình.

Trưởng thành là nhận ra những vấn đề của bản thân trong hiện tại, thừa nhận rằng nó được kế thừa từ cha mẹ mình, và chẳng điều gì có thể biện minh cho chúng hết. Trưởng thành là có tư duy độc lập, có chính kiến, hoàn toàn thoát khỏi cái nhìn hạn hẹp trong chiếc lồng an toàn mà bố mẹ đã dựng lên bao bọc xung quanh. Trưởng thành là khám phá ra được rằng vượt ra khỏi những lời khuyên xen lẫn ý răn đe của bố mẹ là một thế giới khác đầy những cung bậc đợi chờ ta trải nghiệm. Thất bại ư? Lựa chọn sai ư? Hãy dũng cảm mà thừa nhận sai lầm và bước tiếp.

Và cuối cùng, trưởng thành là yêu thương và hãy biết thể hiện tình yêu thương đúng cách. Đừng yêu thương ‘đầy gai góc’ như cách mà bố mẹ đã từng yêu thương chúng ta.

© Lam Nguyệt - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Người ta thường ước những điều không thể | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top