Người động lòng trước là kẻ thua cuộc
2023-02-02 01:30
Tác giả:
Hương Vô Đình
blogradio.vn - Cuộc đời có những lần gặp gỡ là do ông trời sắp đặt. Gặp nhau là duyên, đến được với nhau hay không lại là một chuyện khác. Trong chuyện tình cảm, người động lòng trước là người thua cuộc.
***
Em với anh vốn đã không là gì của nhau cả, vốn không có bắt đầu, cũng chẳng có kết thúc. Chỉ là những người thoáng qua nhau nhưng anh lại để lại cho em những tình cảm rất đặc biệt. Em biết em cũng chỉ là người đến sau, em không có quyền ghen cũng chẳng có quyền được sánh bước cùng anh và cũng có thể anh không bao giờ biết đến sự tồn tại của em, không bao giờ biết đến có một người đã thích anh nhiều như vậy.
Nếu đã không có duyên tại sao còn cho gặp mặt? Nếu đã không có phận tại sao lại gặp gỡ nhau?
Thương thầm là gì? Thương thầm là khiến cho trái tim từ từ tan nát, thương thầm là không thể chạm tới, không thể níu giữ, thương thầm là tiến không được mà lùi cũng không xong. Chỉ biết đứng nhìn từ xa, nhìn ngắm một người khiến ta say đắm, nhìn ngắm một người khiến trái tim ta đau đớn, nhìn ngắm một người không bao giờ thuộc về chúng ta.
Thương thầm thật khổ, tựa như cơn gió mùa hạ, nghe thì có vẻ thích thật, nhưng mang đến lại toàn là gió nóng. Hóa ra thương thầm một người là ngay cả khi chỉ đi chung trên một con đường với người ấy thôi cũng cảm thấy thật hạnh phúc.
Các bạn có biết không: “Thương thầm thì làm gì có chuyện hai người bỏ lỡ nhau, trong khi anh một chút cũng chả biết đến sự xuất hiện của tôi?”
Tôi kể các bạn nghe một câu chuyện nhé. Năm đó, có một cô gái đem lòng thich thầm một chàng trai vừa mới gặp mặt trong một chuyến đi ngoại khóa. Cô gái ấy là một tân sinh viên với nét vô tư, hồn nhiên, trong sáng của một cô gái chưa từng yêu ai đến với một môi trường mới. Còn anh là đàn anh khóa trên của cô ấy. Chỉ vừa gặp, cô ấy đã đem lòng thích thầm anh ta, nhưng anh ta thì lại chả có đặc điểm gì nổi bật cả, chỉ là việc gì đến tay anh ấy đều có thể giải quyết được một cách nhanh gọn thôi và còn cộng thêm một chút vẻ đẹp của một người con trai trưởng thành. Trong suốt chuyến đi ấy, ánh mắt của cô gái chỉ hướng về một phía, hướng về một người. Chỉ một ngày hôm đó thôi nhưng đủ để cô ấy từ rung động thành yêu. Cô ấy tìm đủ mọi cách đứng gần anh ấy nhiều hơn, tìm cách nhìn anh ấy lâu hơn. Vốn dĩ sau chuyến đi hôm đó cô ấy sẽ tìm cách tiến gần hơn để nói chuyện và ngỏ lời. Nhưng chưa kịp làm gì cả thì lại biết tin anh ấy đã có người yêu. Niềm vui phút chốc hóa thành mây, cô gái như chết lặng giữa khoảng không gian bao trùm. Cô ấy cứ ngỡ khoảng cách giữa cô ấy và anh ta sẽ có thể tiến gần thêm một chút. Nào ngờ, chỉ trong phút chốc khoảng cách đó lại hóa xa xôi đến thế. Tưởng như anh ấy là biển, cô gái ấy là hoàng hôn, ngỡ là gần nhau nhưng hóa ra lại là một trời một biển.
“Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan
Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn."
Cuộc đời có những lần gặp gỡ là do ông trời sắp đặt. Gặp nhau là duyên, đến được với nhau hay không lại là một chuyện khác. Trong chuyện tình cảm, người động lòng trước là người thua cuộc.
Thế giới này rộng lớn như vậy, lớn đến nỗi chỉ cần ngoảng đầu đi một chút thôi thì đã lạc mất nhau rồi, khiến cho người ta chỉ mới gặp lần đầu lại là lần cuối. Có những cuộc gặp gỡ, em lướt qua anh, gặp được anh, em cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác và em cũng chỉ là con gió nhẹ thoảng qua anh hoặc có thể anh cũng chả biết đến sự hiện diện của em nữa. Nhưng anh lướt qua em sao lại đặc biệt như thế này, anh như một cơn giông tố khiến cho lòng em gợn sóng. Anh khiến em kì vọng vào ngày mai nhưng lại biến mất trong khoảng không gian vô tận. Anh lại lui về giữa biển người mênh mong, xa cách em thêm một lần nữa. Cuối cùng lại biến thành nỗi tiếc nuối khó quên trong em. Anh cứ như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm mà mãi mãi em cũng chẳng thể nào với tới được.
Có lẽ yêu một người không thể yêu là điều ngu ngốc nhất trong những điều ngu ngốc. Từ đầu đến cuối đều là em đơn phương tình nguyện, từ đầu đến cuối đều là em tự mình đa tình, từ đầu đến cuối đều là em tự mình động lòng, tự mình đau. Em thực sự rất muốn tiến lại gần anh thêm một chút nhưng lại sợ làm phiền anh, muốn bước ra xa anh một chút thì lại không đành lòng. Đến giờ em mới nhận ra rằng, thì ra thương thầm chính là tiến một bước cũng không được mà lùi bước cũng không xong. Chính là để bản thân tự mắc kẹt ở giữa yêu và hận, giữa lí trí và trái tim, không thể nhớ mà cũng chẳng thể quên.
Thật vui khi được gặp anh, cũng thật buồn khi được gặp anh. Cứ như vậy đi không ồn ào cũng không phiền toái. Im lặng không tiếp xúc thật ra cũng rất tốt. Hãy để tất cả mọi chuyện đều kết thúc trong mùa thu này. Ý của em chính là chúng ta không hề bỏ lỡ nhau. Vì làm gì có chuyện bỏ lỡ, trong khi anh một chút cũng chẳng hề biết đến em cơ chứ. Cứ coi như anh là một giấc mộng đẹp của em, tỉnh mộng rồi anh là niềm hối tiếc của em vậy.
Năm tháng ấy ai trong chúng ta cũng đã vì một ánh mắt mà rung động, vì một dáng vẻ mà khắc cốt ghi tâm. Từng tìm trăm nghìn cái cớ chỉ để ngắm nhìn người ấy một chút nhưng lại không thể nào ở bên. Từng dùng tất cả tấm chân thành nhưng không thể nào có được. Người ấy chính là ngoại lệ, có lẽ vĩnh viễn chẳng ai có thể thay thế được…
© Hương Vô Đình - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Anh còn nợ em! | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.