Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người động lòng trước là kẻ thua cuộc

2023-02-02 01:30

Tác giả: Hương Vô Đình


blogradio.vn - Cuộc đời có những lần gặp gỡ là do ông trời sắp đặt. Gặp nhau là duyên, đến được với nhau hay không lại là một chuyện khác. Trong chuyện tình cảm, người động lòng trước là người thua cuộc.

***

Em với anh vốn đã không là gì của nhau cả, vốn không có bắt đầu, cũng chẳng có kết thúc. Chỉ là những người thoáng qua nhau nhưng anh lại để lại cho em những tình cảm rất đặc biệt. Em biết em cũng chỉ là người đến sau, em không có quyền ghen cũng chẳng có quyền được sánh bước cùng anh và cũng có thể anh không bao giờ biết đến sự tồn tại của em, không bao giờ biết đến có một người đã thích anh nhiều như vậy.

Nếu đã không có duyên tại sao còn cho gặp mặt? Nếu đã không có phận tại sao lại gặp gỡ nhau?

Thương thầm là gì? Thương thầm là khiến cho trái tim từ từ tan nát, thương thầm là không thể chạm tới, không thể níu giữ, thương thầm là tiến không được mà lùi cũng không xong. Chỉ biết đứng nhìn từ xa, nhìn ngắm một người khiến ta say đắm, nhìn ngắm một người khiến trái tim ta đau đớn, nhìn ngắm một người không bao giờ thuộc về chúng ta.

Thương thầm thật khổ, tựa như cơn gió mùa hạ, nghe thì có vẻ thích thật, nhưng mang đến lại toàn là gió nóng. Hóa ra thương thầm một người là ngay cả khi chỉ đi chung trên một con đường với người ấy thôi cũng cảm thấy thật hạnh phúc.

Các bạn có biết không: “Thương thầm thì làm gì có chuyện hai người bỏ lỡ nhau, trong khi anh một chút cũng chả biết đến sự xuất hiện của tôi?”

Tôi kể các bạn nghe một câu chuyện nhé. Năm đó, có một cô gái đem lòng thich thầm một chàng trai vừa mới gặp mặt trong một chuyến đi ngoại khóa. Cô gái ấy là một tân sinh viên với nét vô tư, hồn nhiên, trong sáng của một cô gái chưa từng yêu ai đến với một môi trường mới. Còn anh là đàn anh khóa trên của cô ấy. Chỉ vừa gặp, cô ấy đã đem lòng thích thầm anh ta, nhưng anh ta thì lại chả có đặc điểm gì nổi bật cả, chỉ là việc gì đến tay anh ấy đều có thể giải quyết được một cách nhanh gọn thôi và còn cộng thêm một chút vẻ đẹp của một người con trai trưởng thành. Trong suốt chuyến đi ấy, ánh mắt của cô gái chỉ hướng về một phía, hướng về một người. Chỉ một ngày hôm đó thôi nhưng đủ để cô ấy từ rung động thành yêu. Cô ấy tìm đủ mọi cách đứng gần anh ấy nhiều hơn, tìm cách nhìn anh ấy lâu hơn. Vốn dĩ sau chuyến đi hôm đó cô ấy sẽ tìm cách tiến gần hơn để nói chuyện và ngỏ lời. Nhưng chưa kịp làm gì cả thì lại biết tin anh ấy đã có người yêu. Niềm vui phút chốc hóa thành mây, cô gái như chết lặng giữa khoảng không gian bao trùm. Cô ấy cứ ngỡ khoảng cách giữa cô ấy và anh ta sẽ có thể tiến gần thêm một chút. Nào ngờ, chỉ trong phút chốc khoảng cách đó lại hóa xa xôi đến thế. Tưởng như anh ấy là biển, cô gái ấy là hoàng hôn, ngỡ là gần nhau nhưng hóa ra lại là một trời một biển.

 

“Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan

Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn."

Cuộc đời có những lần gặp gỡ là do ông trời sắp đặt. Gặp nhau là duyên, đến được với nhau hay không lại là một chuyện khác. Trong chuyện tình cảm, người động lòng trước là người thua cuộc.

Thế giới này rộng lớn như vậy, lớn đến nỗi chỉ cần ngoảng đầu đi một chút thôi thì đã lạc mất nhau rồi, khiến cho người ta chỉ mới gặp lần đầu lại là lần cuối. Có những cuộc gặp gỡ, em lướt qua anh, gặp được anh, em cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác và em cũng chỉ là con gió nhẹ thoảng qua anh hoặc có thể anh cũng chả biết đến sự hiện diện của em nữa. Nhưng anh lướt qua em sao lại đặc biệt như thế này, anh như một cơn giông tố khiến cho lòng em gợn sóng. Anh khiến em kì vọng vào ngày mai nhưng lại biến mất trong khoảng không gian vô tận. Anh lại lui về giữa biển người mênh mong, xa cách em thêm một lần nữa. Cuối cùng lại biến thành nỗi tiếc nuối khó quên trong em. Anh cứ như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm mà mãi mãi em cũng chẳng thể nào với tới được.

Có lẽ yêu một người không thể yêu là điều ngu ngốc nhất trong những điều ngu ngốc. Từ đầu đến cuối đều là em đơn phương tình nguyện, từ đầu đến cuối đều là em tự mình đa tình, từ đầu đến cuối đều là em tự mình động lòng, tự mình đau. Em thực sự rất muốn tiến lại gần anh thêm một chút nhưng lại sợ làm phiền anh, muốn bước ra xa anh một chút thì lại không đành lòng. Đến giờ em mới nhận ra rằng, thì ra thương thầm chính là tiến một bước cũng không được mà lùi bước cũng không xong. Chính là để bản thân tự mắc kẹt ở giữa yêu và hận, giữa lí trí và trái tim, không thể nhớ mà cũng chẳng thể quên.

Thật vui khi được gặp anh, cũng thật buồn khi được gặp anh. Cứ như vậy đi không ồn ào cũng không phiền toái. Im lặng không tiếp xúc thật ra cũng rất tốt. Hãy để tất cả mọi chuyện đều kết thúc trong mùa thu này. Ý của em chính là chúng ta không hề bỏ lỡ nhau. Vì làm gì có chuyện bỏ lỡ, trong khi anh một chút cũng chẳng hề biết đến em cơ chứ. Cứ coi như anh là một giấc mộng đẹp của em, tỉnh mộng rồi anh là niềm hối tiếc của em vậy.

Năm tháng ấy ai trong chúng ta cũng đã vì một ánh mắt mà rung động, vì một dáng vẻ mà khắc cốt ghi tâm. Từng tìm trăm nghìn cái cớ chỉ để ngắm nhìn người ấy một chút nhưng lại không thể nào ở bên. Từng dùng tất cả tấm chân thành nhưng không thể nào có được. Người ấy chính là ngoại lệ, có lẽ vĩnh viễn chẳng ai có thể thay thế được…

© Hương Vô Đình - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Anh còn nợ em! | Radio Tình Yêu

Hương Vô Đình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ước mơ cánh cò

Ước mơ cánh cò

Cánh cò là hiện thân cho những người miền quê lam lũ, vất vả, cơ cực. Nhưng bên sâu trong đáy lòng là nỗi khát khao được bay nhảy tự do với đời mà không bị trói buộc. Đáng tiếc, cả tuổi thơ của tôi đã bị ràng buộc bởi hoàn cảnh đẩy đưa, từ đó kìm hãm hết sức sáng tạo mong muốn được thỏa sức.

Đường xa xa mãi

Đường xa xa mãi

Anh cũng không nhớ bàn tay anh đã in dấu lên bao nhiêu công trình, bao nhiêu ngôi nhà. Anh không thể nhớ bàn chân anh đã đi qua biết bao vùng đất khác nhau, biết bao dự án lớn nhỏ khác nhau, anh chỉ biết cuộc sống của anh gắn liền với công việc từ đó.

Chúng ta có thực sự không thể quên một người

Chúng ta có thực sự không thể quên một người

Là do ta và người có duyên không có phận, cứ nghĩ là hết duyên cho nhẹ lòng. Nợ kiếp này ta đã trả đủ cho người rồi, từ nay ta sẽ đi con đường có nắng của ta, không hối hận cũng không quay đầu.

Vẻ đẹp của sự cô đơn

Vẻ đẹp của sự cô đơn

Cô đơn cho phép con người trải nghiệm một ý nghĩa sâu sắc đến từ việc tự thân và tiếp thu tâm linh cá nhân. Nó cung cấp cho chúng ta cảm giác tự do, không bị ràng buộc và không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố khác. Trên hết, sự cô đơn mở ra cơ hội để chúng ta thấy rõ giá trị của những mối quan hệ, sự kết nối và sự chia sẻ.

Niềm!

Niềm!

Ta không thể biến mất nhưng lại mong mỏi những nỗi đau thôi giằng xéo, ta không thể thôi bi lụy nhưng vẫn hy vọng một ngày nào đó người cũ sẽ quay về để đêm ngày kề cạnh.

Mùa sang

Mùa sang

Mắt ai cười rồi lịm đi thành con sóng Ngỡ dòng sông băng trong ngực vỡ òa! Em thờ thẩn cuộn theo làn sóng dữ Tìm dấu trăng nghiêng đỉnh núi xa mờ...

Ngoại ơi! Con đã lớn rồi

Ngoại ơi! Con đã lớn rồi

Chiếc xe lăn bánh, tôi nhòm ra nhìn, Ngoại vẫn đứng đó với cái nón lá trên đầu mà nhìn theo, rồi Ngoại cứ xa dần xa dần đến khi mất hút trên con đường làng ngập nắng.

Cô giáo mầm non

Cô giáo mầm non

Mỗi ngày mười tiếng ở trường Các cô bảo mẫu yêu thương học trò Nâng niu từng phút từng giờ

Miền ký ức

Miền ký ức

Bạn thấy đấy, tuổi thơ là thứ không bao giờ bị đánh cắp, ngay cả khi đã lớn, tuổi thơ vẫn ở đó để mỗi ngày lặng lẽ ghé qua chữa lành những vết thương cho bạn.

Mối tình buồn

Mối tình buồn

Mối tình buồn chớp nhoáng của cô gái nhỏ trong đêm hội làng nô nức

back to top