Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người bạn đặc biệt

2025-12-22 14:55

Tác giả:


blogradio.vn - “Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

***

Xin chào mọi người, bài viết hôm nay tôi muốn chia sẻ về cuộc đời của một người bạn vô cùng đặc biệt đối với tôi.

Cuộc đời dường như đã quá bất công với anh. Theo lẽ tự nhiên, không ai trong chúng ta được lựa chọn việc mình sẽ hạnh phúc hay không — và anh cũng vậy.

Khi anh mới 5 tuổi, ba anh đang nằm trong khoa cấp cứu vì căn bệnh ung thư giai đoạn cuối đang dần cướp đi sự sống của ông. Gia đình vốn đã không khá giả, lại phải gồng mình chống chọi với căn bệnh quái ác suốt nhiều tháng trời. Đến khi bệnh viện thông báo không còn cách cứu chữa, hôm ấy là một buổi chiều không mây — buổi chiều đã khiến cuộc đời anh rơi xuống vực sâu.

Lúc ba anh đang trong tình trạng hấp hối, mẹ anh thương con nên lội đi mua nước, để anh ngồi lại trên hàng ghế trống trong bệnh viện chờ bà quay về. Nhưng đúng lúc ấy, một chiếc xe container bất ngờ lao đến, gây ra vụ tai nạn thương tâm cướp đi mạng sống của mẹ anh. Chỉ trong khoảnh khắc, anh trở thành một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Làm sao một đứa trẻ 5 tuổi có thể chịu đựng nổi cú sốc quá lớn như vậy?

Tàn nhẫn hơn, người chú ruột đã lợi dụng việc anh chưa đủ tuổi để đứng tên tài sản mà ba mẹ để lại. Ông ta chiếm đoạt toàn bộ rồi bỏ trốn sang nước ngoài. Không muốn nuôi dưỡng anh, ông đẩy anh vào một trại trẻ mồ côi trong thành phố.

Anh từng nghĩ cuộc đời mình rồi sẽ được bù đắp phần nào. Nhưng tại nơi đó, một đôi vợ chồng trẻ mở “ngôi nhà tình thương” thực chất chỉ để kêu gọi tiền từ mạnh thường quân. Những đứa trẻ mồ côi — trong đó có anh — trở thành nạn nhân của nhấn nước, đánh đập, ràng buộc và bóc lột.

Giữa nơi u ám ấy, may mắn là anh gặp được những người bạn cùng cảnh ngộ. Không cùng huyết thống, không cùng năm sinh, nhưng họ cho anh cảm giác được che chở. Có lần anh bị nhấn nước đến mức sắp ngạt, người anh lớn nhất trong nhóm đã đạp cửa xông vào cứu.

Vì thương bọn trẻ, người anh lớn ấy không chịu nổi cảnh tất cả phải sống trong sợ hãi mỗi ngày. Sau lần cứu anh thoát khỏi cái chết, anh ấy thì thầm với cả nhóm:

“Mình phải tìm cách rời khỏi nơi này.”

Đó không phải là kế hoạch lớn lao, chỉ là ước muốn thoát khỏi chuỗi ngày ám ảnh. Nhưng với những đứa trẻ như họ, “bỏ trốn” chính là tia hy vọng le lói.

Tối hôm đó, cả nhóm quyết định trốn đi. Khi đang leo qua hàng rào sắc nhọn, anh nhỏ — người bạn đặc biệt của tôi — bị một mũi sắt móc sâu vào tay. Máu tuôn ra, gương mặt anh tái mét nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng. Người anh lớn lập tức quay lại kéo anh xuống, rồi nhanh chóng đưa cả nhóm bỏ chạy.

Đi được một đoạn xa, thấy vết thương của anh nhỏ chảy máu nhiều, họ buộc phải ghé vào một trạm y tế ven đường để băng bó. Sau khi được xử lý vết thương, cả bọn tiếp tục hành trình. Từ Biên Hòa (Đồng Nai) đến cầu Thủ Thiêm (Sài Gòn), họ đi bộ suốt quãng đường dài với thân hình rách rưới, mệt mỏi nên rất dễ thu hút ánh nhìn của người xung quanh.

Khi đến gần một khu dân cư, một người đàn ông thấy họ trong tình trạng đó liền gọi vào nhà cho ăn cơm và hỏi han nhiều điều. Nghĩ rằng đó là sự giúp đỡ, không ai ngờ ông lại âm thầm gọi cơ quan chức năng vì cho rằng họ là nhóm trẻ lang thang.

Khi nhận ra ý đồ ấy, cả bọn bỏ chạy mỗi người một hướng, nhưng sức trẻ không thắng nổi. Họ bị bắt lại và đưa về nơi đầy bạo lực kia. Nghiệt ngã hơn, sự thật bị bóp méo thành câu nói:

“Bọn trẻ tự bỏ trốn vì ham chơi.”

Thông tin sai lệch lan đi, chẳng ai biết rằng phía sau cuộc bỏ trốn ấy là những trận đòn roi và bạo hành.

Vết sẹo dài phải may hàng chục mũi trên tay anh nhỏ là chứng tích của ngày hôm đó — cùng với nỗi đau tuổi thơ mà không đứa trẻ nào đáng phải chịu.

Nhưng sự thật rồi cũng được phơi bày. Đôi vợ chồng điều hành “ngôi nhà tình thương” bị phát hiện có hành vi bạo lực, chiếm đoạt tiền và bóc lột trẻ em. Họ bị pháp luật xử lý, trả giá cho những gì đã gây ra.

Sau khi vụ việc được đưa ra ánh sáng, anh được chuyển đến một cô nhi viện tốt hơn. Ở đó, anh có những người bạn thương mình thật sự, và xem nơi ấy như ngôi nhà mới. Anh kể rằng ngày rút chỉ cho vết thương trên tay, dù đau đến tê người, anh vẫn cố chịu đựng.

Thời gian trôi qua, anh lớn lên trong cô nhi viện và khi đủ 18 tuổi, anh được làm giấy tờ để rời khỏi nơi đó và tự lập mưu sinh.

Có một câu nói của anh khiến tôi nhớ mãi:

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Có lẽ với tôi, anh đặc biệt không chỉ vì hoàn cảnh. Mà là vì dù cuộc đời đối xử tàn nhẫn đến đâu, anh vẫn kiên cường bước tiếp. Tôi thật sự ngưỡng mộ và chỉ mong rằng chặng đường phía trước, dẫu có gian nan, anh vẫn giữ được nghị lực ấy.

Tôi thầm chúc người bạn ấy sẽ một ngày nào đó tìm được hạnh phúc thật sự.

© Thỏ Hoạ Sĩ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên | Radio Tâm Sự

 
 
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top