Ly cocktail của ký ức
2025-12-11 21:30
Tác giả:
blogradio.vn - Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
***
Khi buồn, mọi người thường làm gì?
Với tớ, khi buồn, tớ thường muốn “uống”. Nhưng không phải là uống rượu táo mèo, chuối hột, nốc hết mà không quan tâm gì. Tớ chọn cocktail – dịu dàng, êm ái, đủ để làm tớ chếnh choáng, không đủ để gục ngã. Bình thường, một ly là vừa đủ. Nhưng khi nỗi buồn nặng nề, tớ sẽ uống hai, ba ly – không để quên đi, mà để cảm nhận từng chút một.
Ly đầu tiên, luôn bị cảm xúc lấn át. Từng ngụm cocktail, từng ký ức hiện lên – rõ ràng, gặm nhấm tớ từ từ, nhấn chìm tớ trong những điều tớ muốn quên. Khi bước vào quán, tớ nghĩ đơn giản: “Mượn chút gì đó để giải sầu”. Nhưng càng cố nén cảm xúc, càng uống những ngụm lớn, ký ức lại hiện rõ hơn, từng câu chuyện cũ, từng lời chưa kịp nói, từng niềm vui đã phai – tất cả hòa vào vị đắng ngọt của ly cocktail.

Ly thứ hai, nỗi buồn dịu đi một chút. Tớ bắt đầu thở, bắt đầu cảm nhận chúng thay vì trốn chạy. Từng ký ức, từng câu chuyện, không còn khiến tớ quặn lòng như trước. Ly cocktail giờ giống như một tấm gương, phản chiếu lại tất cả những gì tớ từng trải qua, từng sai lầm, từng mất mát, nhưng cũng từng hạnh phúc. Từng ngụm, tớ cảm thấy một chút nhẹ nhõm – nỗi buồn không còn là gánh nặng, mà là một phần của chính mình, một thứ cảm xúc mà tớ học cách sống cùng.
Ly thứ ba, là lúc tớ thấy nhẹ nhõm hơn cả. Ly cocktail không làm tớ quên đi nỗi buồn, mà giúp tớ buông xả và chấp nhận. Từng ký ức cũ, từng vết thương trong lòng, giờ đây đều hòa thành một bản nhạc dịu dàng, không còn dồn nén, không còn làm tớ đau nhói. Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Từng bước đi trên phố về nhà, tớ nhìn dòng người qua lại, ánh đèn vàng lấp lánh trên mặt đường ướt sau cơn mưa. Tớ thấy lòng mình dịu lại. Nỗi buồn không biến mất, nhưng tớ đã học được cách đối diện, cảm nhận và đi tiếp. Một nỗi buồn chưa qua, nhưng tớ đã biết cách để nó không còn làm tớ gục ngã, mà trở thành một phần của ký ức, một phần của trải nghiệm và trưởng thành.
Tớ mỉm cười – không phải để che đi nỗi buồn, mà để công nhận rằng tớ đã đi qua nó, và rằng, cuộc sống vẫn tiếp tục dịu dàng, vẫn đầy sắc màu riêng. Từng ly cocktail ấy không chỉ là thức uống, mà là người bạn âm thầm, giúp tớ lắng lại, đối diện cảm xúc và hiểu rằng, đôi khi nỗi buồn chỉ cần một chút thời gian, một chút kiên nhẫn và một chút dịu dàng để trôi qua.
Và khi đêm buông xuống, tớ biết rằng, sẽ còn nhiều ly cocktail nỗi buồn khác, nhưng tớ không còn sợ hãi chúng nữa. Bởi vì tớ đã học cách đứng yên, thở thật sâu, và bước tiếp, với trái tim dịu dàng hơn, và với ánh mắt sáng hơn một chút – đủ để nhìn thấy niềm vui và bình yên ngay cả giữa những ngày u tối.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Giá Ngày Đó Không Bỏ Lỡ Nhau | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.
Nơi cỏ mọc xanh rì
Người ta vẫn thường khen má giỏi, nhưng má khiêm tốn: “Tôi chỉ đang sống thôi mà.” Nhưng tôi biết má sống không chỉ cho má mà còn cho nhiều hơn một người, đó là chúng tôi. Rằng một điều hiển nhiên mà cả xóm đều biết, nhờ má mà có những mùa nước lũ không ai bị bỏ lại.
Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?
Những lời nói, cử chỉ, sự thờ ơ, ám thị, khinh miệt hay hạ thấp người khác một cách có chủ ý và lặp đi lặp lại cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực tinh thần.
Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22
Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.
Nếu có thể hãy chọn thứ tha
Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.
Thằng ăn học
Cái giấy tốt nghiệp đại học mà người ta vẫn gọi là bằng cử nhân đối với những đứa dân tỉnh lẻ như nó thực ra là tờ giấy mỏng tang đóng trong khung gỗ rẻ tiền mẹ nó mua ở chợ chiều. Thằng Cường không treo mà nó cuộn lại, cất trong túi áo cũ như giữ một món nợ chưa trả.






