Nghề nhà giáo
2022-07-29 01:10
Tác giả:
blogradio.vn - Người lái đò gầy còm ấy đã chèo bao nhiêu chuyến đò, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ đến những câu chuyện thi thoảng ông nổi hứng kể cho tôi nghe, những bài giải toán ông cho tôi xem, và những tiếng thở dài cùng với câu nói đầy hoài niệm "Bao giờ cho đến ngày xưa”.
***
Trời tháng mười se lạnh. Tôi vẫn nhớ như in cảnh hồi tôi còn bé, trên con xe máy Nhật đầy cũ kĩ, ông nội đưa tôi đi học và chở tôi về, bất kể nắng mưa. Ông nội chỉ là giáo viên dạy toán của một trường cấp hai tại một xã nhỏ và nghỉ hưu đã lâu lắm rồi, từ trước khi tôi biết bò, biết chạy. Tôi chỉ nhớ những năm hồi tôi còn bé, thỉnh thoảng tôi sẽ thấy vài anh chị học sinh đến thăm ông. Họ gọi ông một tiếng "Thầy".
Có lẽ đó chỉ là những cuộc gặp gỡ bất ngờ thôi, nhưng đều làm ông nội sửng sốt và vui mừng. Ông sẽ nheo mắt cố nhớ xem đó là ai, là học trò khóa nào năm nào của mình, và sẽ nở nụ cười. Nụ cười như khi nhớ về một thời xưa cũ.
Ông nội hay bảo "Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm". Vậy mà ông lại chọn sư phạm.
Ngày xưa ở đâu cũng nghèo, làm gì có tiền cho con đi học, nói chi đến việc học làm nhà giáo. Nhà ông cũng không khá giả, cả nhà có ông được học hết cấp 2, sau này thì làm giáo viên của chương trình 7+3.
Thời đó học cấp 2 xong, thông qua tuyển chọn là có thể đi làm giáo viên được rồi. Ông kể về đồng lương giáo viên ngày xưa, 38 đồng 2 hào rưỡi một tháng, như tính từ người ta hay gán cho lương giáo viên, èo uột, còm cõi. Ông cứ vừa khâu quần áo, vừa kể cho tôi nghe những câu chuyện thời ông còn dạy học.
Ông ba mươi đồng, bà ba mươi đồng, lại thêm việc quần quật làm may đến khuya, mới dành dụm đủ tiền để cho bố tôi và cô tôi đi học.
Ba mươi đồng ấy là hàng giờ giảng khô cả họng, lại còn cả đối phó với đám học sinh "nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò". Ba mươi đồng ấy là những đêm thức để soạn giáo án, để rồi hôm sau gà gật trên lớp học.
Ông nội hay đùa, "Ông và bà làm may còn kiếm được nhiều hơn tiền lương giáo viên hồi đó." Nhưng ông vẫn dạy học, cho đến tận khi về hưu, cả khi nhà tôi đã khá giả. Có lẽ cái ông cần ở cái nghề này, không phải là vật chất, mà chỉ là những kỉ niệm mờ nhạt, những nụ cười đầy tinh nghịch của học trò mà thôi.
Ông nội hay sống trong những kỉ niệm. Ông thường kể tôi nghe về những người học sinh ông nhớ nhất trong quãng đời dạy học của ông, kể về những ngày nhà giáo hay mùng ba tết học sinh đến thăm giáo viên mà không có tiền mua quà cáp, cuối cùng được ông giữ lại nhà ăn cơm. Ông còn giữ một ít bài làm học sinh, màu giấy ố vàng và những nét chữ non nớt, nhưng ông quý tới nỗi thỉnh thoảng mới mở ra xem.
Ông nội là giáo viên nhưng ông cũng từng đi lính. Ông hay kể về những bữa cơm độn khoai sắn, hay hát những bài hát "Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây", và hay lấy những huân chương ra cho chúng tôi ngắm một cách đầy tự hào.
Ông nội đang làm giáo viên thì có lệnh tổng động viên cả nước. Ông thích kể cho tôi nghe về những lứa học trò của ông, có người cũng ra trận cùng thời, nhưng rồi mãi mãi đóng băng tuổi xuân của mình trên chiến trường. Ông kể về những người chiến hữu đã không còn trở lại nữa, kể về những lần hành quân liên miên vô tận tưởng chừng không có thể kết thúc.
Nhưng rồi ông lại trở về, làm một giáo viên dạy Toán bình thường ở xóm nhỏ, lại tiếp tục với đồng lương còm và những trang sách giáo khoa đã lật giở đến cũ mèm.
Ông hay bảo tôi "Làm giáo viên mệt lắm cháu ạ. Soạn giáo án, tập dượt trước khi vào lớp, thanh tra và kiểm tra, tất cả đều vô cùng áp lực. Lại thêm học trò nữa, chỉ lo rằng chúng nó không hiểu bài và không làm được bài thôi."
Nhưng tôi không thể quên được những lần ông giảng bài cho tôi, những lần ông chỉ tôi làm những bài toán khó, và chỉ cần nghe thấy câu "Cháu làm được rồi" là ông lại nở một nụ cười, và nói bông đùa rằng "Trình độ của ông chưa tụt nhỉ".
Những lúc ấy, ông như được sống lại trong không khí hồi còn dạy học, với tôi là đứa học trò duy nhất trong lớp ông dạy.
Cái nghề mà ông tôi gọi là "bán cháo phổi" ấy, ông lại rất mực quý trọng và gìn giữ. Ông cau mày và lắc đầu khi thấy những tin tức về tình trạng gian lận của học sinh hay hành xử không đúng mực của giáo viên, và càng buồn hơn khi biết được rằng nhiều học sinh, dù điểm đại học cao thực cao, nhưng vẫn thất bại trong việc vào được trường mình mong muốn.
Ông yêu quý trường học. Hồi trước khi tôi còn học tiểu học, khi chưa phải xa nhà cả chục cây và ông không thể đón đưa, ông rất thích đến xem trường tôi học. Mắt ông nhìn đăm đăm vào một cõi xa xôi nào đó, và đôi môi vẽ lên nụ cười đầy hoài niệm. Tới tận khi tôi phải kéo tay ông nhõng nhẽo đòi về, ông mới như tỉnh khỏi giấc mộng, sau đó nổ máy.
Ông nội hay bảo "Nghề giáo giống như chèo đò. Mỗi chuyến đò đều có khởi đầu và kết thúc, khách đi đò kẻ đến người đi. Chỉ có người lái đò là nhớ đến những vị khách của mình, dù tốt dù xấu, dù hay dù dở, đều là kỷ niệm đáng nhớ cả."
Người lái đò gầy còm ấy đã chèo bao nhiêu chuyến đò, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ đến những câu chuyện thi thoảng ông nổi hứng kể cho tôi nghe, những bài giải toán ông cho tôi xem, và những tiếng thở dài cùng với câu nói đầy hoài niệm "Bao giờ cho đến ngày xưa”.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Điều bố muốn nói với con gái | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.





