Nếu bạn đã luôn mạnh mẽ thì hãy khóc một chút đi
2020-10-08 01:35
Tác giả:
Na Na
blogradio.vn - Cuộc sống không phải màu hồng nhưng nó tuyệt đối không để cuộc đời mình là màu đen. Có những ngày buồn như hôm nay. Buồn thì cứ khóc đi nếu bạn mạnh mẽ bấy lâu rồi khóc chút thôi có sao đâu.
***
17 tuổi, một cô nhóc mạnh mẽ bấy lâu, ngang ngạnh bấy lâu, mỉm cười bấy lâ, có những ngày buồn như hôm nay. Dường như mọi thứ không hẹn mà cứ thế ập đến, đè nặng đôi vai bé nhỏ của nó. Ngày hôm nay, nó khóc.
Nó sinh ra không may mắn lành lặn như người ta.
6 tuổi, nó ý thức được ngoại hình của mình. Mỗi lần bước chân ra đường là một lần nhói lòng trước những con mắt tò mò soi mói, những lời "thăm hỏi" khiến nó bế tắc. Nó sợ. Nó ám ảnh.
9 tuổi, nó e dè khi đi cùng lũ bạn. Nó ghét chính bản thân, ghét nói, ghét cười. Nó biết ngưỡng mộ, biết ghen tỵ. Học cách tự lo cho bản thân, tự làm phần việc của mình. Vì nó không muốn làm phiền người khác, không muốn nhìn thẳng vào mắt họ để rồi nhận lại cái nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nó. Nó né tránh. Nó thu mình lại. Cố gắng và không ngừng cố gắng.
12 tuổi, nó bị bạn thân nhất phản bội. Niềm vui, chỗ dựa, sự tin tưởng trong nó vụn vỡ. Nó thất vọng.
16 tuổi, mối tình đầu của nó quen qua mạng online. Lần đầu tiên nó vu vơ nhiều đến thế, mộng mơ nhiều đến thế. Lần đầu tiên nó dành trọn quan tâm cho một người nào khác ngoài gia đình nó.
Ngày ba mẹ biết chuyện, cấm đoán nó. Mẹ nói “Người ta xinh xắn thì mới có đủ tự tin quen qua mạng online. Con không được như người ta, nếu chưa từng gặp nhau thì hai đứa chia tay đi”.
Mẹ nói rất nhiều, rất nhiều. Nó biết bố mẹ lo lắng cho nó. Nó ôm mẹ. Hai mẹ con khóc rất nhiều. Một ngày kia, mối tình đầu của nó lừa nó như sét đánh ngang tai.
17 tuổi, nó biết yêu cỏ cây, yêu bầu trời. Nó cố gắng vượt qua nỗi sợ của bản thân, nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, tin tưởng chính mình nhiều hơn. Nó dành thời gian cho bài vở, từng bước từng bước theo đuổi ước mơ một ngày không xa, nó sẽ được khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, hạnh phúc ngắm nhìn những bệnh nhân được nó cứu chữa.
Áp lực học hành khiến nó mệt mỏi nhưng nó sẽ không từ bỏ. Rồi một ngày, nó nhận ra sự thay đổi của ba mẹ. Dường như rất lâu rồi ba mẹ không có một giấc ngủ trọn vẹn, một buổi nghỉ ngơi đúng nghĩa. Dường như đôi tay ấy càng thêm chai sạn, mái tóc ấy càng thêm điểm trắng, đôi mắt ấy càng thêm trĩu nặng.
Nó giật mình nhận ra, hóa ra nó theo đuổi ước mơ là đang từng giây từng phút vắt cạn sức khỏe của ba mẹ. Nó thở dài trằn trọc. Cuối cùng, nó lựa chọn từ bỏ con đường nó đang đi.
Nó cố chấp thế đấy. Vì nó biết ai cũng bận lo toan cho bản thân mình, bận lòng với những muộn phiền riêng. Sẽ chẳng ai dành thời gian dừng lại nghe câu chuyện của nó. Vì cuộc sống này chẳng bao giờ là dễ dàng. Vậy chi bằng cứ khóc, phó mặc nỗi buồn để nước mắt cuốn đi, chẳng bao giờ trở lại nữa.
Cuộc sống không phải màu hồng nhưng nó tuyệt đối không để cuộc đời mình là màu đen. Có những ngày buồn như hôm nay. Buồn thì cứ khóc đi nếu bạn mạnh mẽ bấy lâu rồi khóc chút thôi có sao đâu.
© Na Na - blogradio.vn
Xem thêm: Tuổi trẻ đừng từ chối cô đơn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn
Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.