Mùa hè xanh đầu tiên
2023-07-29 02:10
Tác giả:
blogradio.vn - Nhớ khi lần đầu tiên được làm cô giáo dạy Văn cho các em nhỏ, cảm giác vừa run lại vừa tự hào biết mấy.
***
Mới về đến đầu ngõ, em gái đã réo ầm ĩ:
- Chị ơi, em chuẩn bị tham gia chiến dịch mùa hè xanh đấy! Mà chị biết năm nay sinh viên trường em đi đâu không? Vân Canh nhé! Đặc biệt hơn nữa là đúng địa điểm cách đây 10 năm chị và anh đã từng lên tình nguyện đó. - Em nói bằng giọng điệu thật hào hứng khiến cảm xúc về mùa hè xanh đầu tiên của tôi lại ùa về xao động.
Ngày đó, tôi cũng như em, cô sinh viên năm nhất bây giờ. Nhưng nếu giờ em hoạt bát, nhanh nhẹn, dạn dĩ thì ngày đó, tôi vốn trầm tính, ít bạn bè và khá chậm chạp, chỉ biết sáng lên giảng đường nghe thầy giảng bài, chiều lên thư viện “gặm” hết cuốn sách này đến cuốn sách khác. Chẳng hiểu sao, cậu bạn cùng lớp lại đăng kí tên tôi trong chuyến đi tình nguyện hè ấy. Lỡ rồi... sao nỡ từ chối. Thế là với tâm lí tò mò, bỡ ngỡ, tôi chuẩn bị hành trang cho hai tuần với rất nhiều cảm xúc: hồi hộp, phấn chấn và cả lo lắng, sợ sệt.
Chuyến xe chở hơn 30 sinh viên với đủ các khoa trong trường từ từ rời bánh. Những gương mặt vừa quen vừa lạ cười nói vui vẻ có, im lặng, trầm tư có. Chúng tôi lên đường đến điểm tình nguyện vào một sáng hè mưa rơi tí tách. Gần một tiếng đồng hồ, xe bon bon qua những đường phố, đường huyện rồi bắt đầu rẽ vào đường liên xã, liên thôn ngoằn ngoèo, khúc khủy. Hai bên đường cây cối um tùm, tươi mát. Tạm xa không khí ồn ã tiếng còi xe, tạm xa dòng người đông đúc nơi phố thị, chúng tôi bắt đầu cảm nhận được hương núi rừng thơm thoảng, thanh mát qua màu xanh cây lá cùng đất trời trong vắt. Mưa vẫn rơi nhẹ. Những hạt mưa bé nhỏ, mềm mại, nhảy nhót tiếp nối nhau đậu xuống lá cây cối bên đường mát lịm. Qua cửa kính, từng giọt mưa bé li ti phủ lên da thịt tôi mát lạnh. Cảm giác thấy thú vị biết mấy khi được ngắm mưa núi rừng.
Chúng tôi, mỗi sinh viên tình nguyện ngày ấy khoác lên mình chiếc áo màu xanh của Đoàn, đội trên đầu chiếc mũ tai bèo. Những khuôn mặt rạng rỡ, tươi sáng như hoa hướng dương buổi sáng cứ thế hòa vào âm điệu, ca từ bài hát Hành trình tuổi 20 đầy hào hứng: “Hành trình tuổi hai mươi, chúng ta vẫn còn nhớ/ Một đoạn đường chông gai, hiến dâng cho ngày nay/ Hành trình tuổi hai mươi, qua núi cao sông dài/ Từ mọi miền quê hương về đây chung bài ca”. Không khí rộn rã, vui nhộn của mọi người trên xe khiến tôi dần hòa nhập. Cậu bạn nhìn tôi mỉm cười trìu mến. Biết tôi bỡ ngỡ vì lần đầu tiên gia nhập đoàn tình nguyện, cậu liên tục trò chuyện, giới thiệu tôi với mọi người. Bài hát, tràng vỗ tay và cả nụ cười, ánh mắt trao nhau đã dần kéo tôi ra khỏi vẻ rụt rè, khép nép vốn có.
Chúng tôi đến nơi cũng là lúc mưa đã tạnh, nắng bắt đầu chói chang trên từng sắc lá, gió núi lao xao gọi. Đón chúng tôi là bản làng của người Ba Na, với nét cười tươi rói. Những đứa trẻ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò, đáng yêu và ngộ nghĩnh. Và rồi, chỉ một lát sau, những màu áo xanh tình nguyện đã hòa cùng các em trong tiếng cười rộn rã và sự gần gũi thương thiết.
Sau màn chào hỏi đậm đà nghĩa tình, chúng tôi nhanh chóng chia nhóm, ổn định nơi ở và bắt đầu với công việc của mình. Chúng tôi được đặc cách dùng hai phòng học của trường tiểu học để ngủ và sinh hoạt. Tôi được trò chuyện, được hiểu và biết thêm nhiều bạn mới; được trải nghiệm nhiều điều. Đến với những người lao động nghèo khổ nơi đây, tôi mới thấu hết nỗi lo toan cơm áo gạo tiền của những mảnh đời cơ cực, mới thấy tình cảm yêu thương, chia sẻ là thiêng liêng cao quý nhường nào.
Nhớ những buổi dọn vệ sinh xóm núi, phát hoang, đắp lề đường, hình ảnh cô bé đen nhẻm, gầy xương, có mái tóc vàng hoe, rối tung nhưng nụ cười tỏa nắng lon ton theo chúng tôi cùng làm khiến tôi vô cùng xúc động. Nhớ những ngày giúp người dân bản dựng nhà, trời nắng như lửa đốt, ai nấy mồ hôi nhễ nhại, đầm đìa nhưng lòng nhiệt huyết, xông xáo và nụ cười chẳng bao giờ tắt trên môi. Nhớ khi lần đầu tiên được làm cô giáo dạy Văn cho các em nhỏ, cảm giác vừa run lại vừa tự hào biết mấy. Rồi những đêm liên hoan, đốt lửa trại, giao lưu văn nghệ và tặng quà cho các gia đình chính sách, gia đình neo đơn trong bản, những món quà tuy nhỏ nhưng chất chứa biết bao tình thương và niềm hi vọng. Nhớ những trưa ngồi dưới gốc cây bàng tám chuyện, những đêm khuya thủ thỉ chuyện ma. Nhớ khi chân ta chẳng may dẫm gai, bạn đã cõng ta suốt đoạn đường dài. Nhớ những con người hiền như đất bên những ngôi nhà đơn sơ, nghĩa tình, bên bữa cơm đạm bạc mang phong vị của làng bản, rừng núi.
Thật trùng hợp khi chuyến đi tình nguyện năm ấy lại trùng với dịp kỉ niệm ngày thương binh liệt sĩ. Ấn tượng nhất với tôi có lẽ là được đoàn cán bộ xã đưa đến nghĩa trang của huyện để làm lễ dâng hương tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ. Bên cạnh những bia mộ có tên thì rất nhiều, rất nhiều những bia mộ vô danh. Khói nhang thơm thoảng, đọng lại trong tôi những cảm xúc khó tả. Chúng tôi thắp nén nhang với tấm lòng thành kính và biết ơn sâu sắc những thế hệ cha anh đi trước đã không tiếc máu xương để đổi lại hòa bình cho dân tộc, để hôm nay thế hệ chúng tôi được sống trong yên vui, hạnh phúc.
Ngày đoàn chúng tôi chia tay bản làng, những món quà là câu thơ, bài hát, hay bông hoa rừng thay lời người đi kẻ ở cứ mãi da diết, bùi ngùi. Xe chầm chậm lăn bánh, hương rượu cần say đắm vẫn như thơm nồng thoang thoảng.
Mười năm rồi, nhưng mỗi lần hè đến, mỗi lần có ai đó nhắc đến mùa hè tình nguyện, tôi lại nhớ và cảm ơn cậu bạn đã giúp tôi có được những trải nghiệm đặc biệt đầu tiên như thế.
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
30 Tuổi Chưa Có Gì Là Kẻ Thất Bại l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.