Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một thời gặp gỡ, một đời vấn vương

2021-01-01 01:25

Tác giả: Hoàng Hồng


blogradio.vn - Những điều em đã nhận được qua chừng ấy tháng ngày “học nghề” là lòng kính trọng và sự ngưỡng mộ về cô. Là niềm tin và hi vọng để bước tiếp những chặng đường còn dang dở phía trước.

***

“Cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi”. 

Em đang nghe trong gió đông tiếng cười giòn tan của trẻ thơ nơi sân trường ngập tràn sắc nắng. Em đang nghe trong tiếng sóng thì thầm lời giảng bài của cô ấm nồng đến từng hơi thở. Và em đã nghe thấy rồi, tiếng lòng mình thổn thức những niềm thương nhớ khôn nguôi. Nhớ kì kiến tập đã qua, nhớ trường, nhớ lớp đến da diết cõi lòng. Đặc biệt, nhớ dáng hình cô...

Người giáo viên dạy Văn “mẫu mực”

Cô vừa mang nét đẹp dịu dàng, giản dị đầy tinh tế đậm chất Á Ðông, vừa mang cả sự trẻ trung, thanh thoát và sôi nổi của một thế hệ nhà giáo trẻ. Gặp gỡ một lần đã mang nỗi vấn vương thương mến đến lạ kì.

Cô ân cần, nhiệt huyết trong từng chuyến đưa đò chuyên chở bao khát vọng cập bến đỗ “thành công”. Chính tình yêu nghề, yêu trẻ thơ cùng trái tim đầy ấm áp, nhân hậu mà hình ảnh cô lúc nào cũng đẹp, cũng sáng rực trong tim em. Quãng thời gian được cô hướng dẫn tuy ngắn ngủi nhưng thực sự đã để lại những ấn tượng đẹp chẳng thể nào quên được.

Mùa nối mùa cứ mải miết trôi, đò qua sông, phà cập bến, khách đi, đi mãi dẫu chẳng hẹn ngày tương phùng, ấy vậy mà cô vẫn bình lặng đứng đó, vững tay chèo miệt mài qua bao mùa gió rét.

Người mang tình yêu hoa cỏ sâu nặng.

Cô yêu cái khoảng trời thanh bình ngập tràn sắc trắng mùa cúc hoạ mi buổi chớm Đông. Yêu những cung đường hoa xoan mộng mơ e thẹn trong ngày xuân ấm áp. Yêu những chòm cải dại trải thảm vàng ven đường từ nhà tới trường. Yêu cả nhành băng lăng tím biếc ngẩn ngơ trong gió chiều gọi Hè về neo đậu bến sông quê.

Yêu den - yêu cái hồn cốt dân tộc tinh tuý mà đậm đà trong từng đoá sen thơm ngát dịu nhẹ. Yêu cái đẹp mỹ miều, nhân ảnh, chập chờn bóng lau sậy bảng lảng phút giao mùa. Yêu hoa, chăm hoa bằng cả trái tim chân thành và niềm trân quý vô hạn để hoa toả rạng, ngát hương tô sắc thắm cho đời.

Người “mê” trà đạo, nhạc thiền và thứ nghệ thuật thư pháp Á Đông.

Chỉ bấy nhiêu cái “mê” ấy thôi cũng đủ để tạo dựng nên bức tượng đài một nhà giáo thanh cao, một nhân cách đức hạnh, một cuộc đời an yên. “Mê” chén trà thơm hoà lẫn khói hương trầm nồng nàn bay bổng. “Mê” cái giai điệu nhẹ nhàng, trầm lặng mà sâu lắng trong từng bản nhạc thiền. “Mê” những nét vẽ tinh tế, tài hoa, uyên bác qua từng câu chữ trên những bức thư pháp tuyệt diệu.

Quả thật là một tâm hồn thanh tịnh, đẹp đẽ và đáng kính biết bao, cô ơi!

Dẫu biết rằng, những mỹ từ cao nhã về người thầy không phải đúng cho tất cả, không phải người thầy nào cũng là ngôi sao sáng, nhưng em chắc chắn rằng cô là một tinh tú tuyệt vời nhất trong hàng vạn sao sáng trên bầu trời đêm rực rỡ ấy. Bởi cả cuộc đời cô đã dành trọn vẹn tình yêu thương cho các thế hệ học trò, cống hiến trí tuệ, tài năng của mình cho sự nghiệp phát triển giáo dục hôm nay.

Những điều em đã nhận được qua chừng ấy tháng ngày “học nghề” là lòng kính trọng và sự ngưỡng mộ về cô. Là niềm tin và hi vọng để bước tiếp những chặng đường còn dang dở phía trước. Mang ước mở trở thành cô giáo nhỏ, theo bước chân cô, gieo những mầm xanh tươi, xây mộng đẹp cho đời. Bởi em tin “cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi”.

Hôm nay, giữa ngày Đà Nẵng nổi cơn giông gió, những nỗi nhớ về cô, về trường bỗng dưng tự tìm về, đẹp đẽ như một bức tranh đã mang màu hoài niệm nhưng vẫn còn nguyên sơ, rõ nét đến lạ kì. Chỉ tiếc rằng, giờ đây duyên tình chẳng đủ để hẹn một ngày trở lại.

Đông đến rồi! Đông đang đến giữa lòng Đà thành, gặp gỡ một thời đã nghe vương vấn cả một đời...

© Hoàng Hồng - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thơ Radio: Con trở về thăm lại người thầy xưa

Hoàng Hồng

"Chúng ta đều là những lữ khách. Ghé đến cuộc đời và để lại sự biết ơn ... "

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thói quen của anh

Thói quen của anh

Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.

Ấm áp trà gừng

Ấm áp trà gừng

Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.

Vết sẹo trong tim

Vết sẹo trong tim

Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.

Hương biển

Hương biển

Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.

Những con người trong nắng

Những con người trong nắng

Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.

Giữa những câu chuyện đời

Giữa những câu chuyện đời

Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.

Cái tên

Cái tên

Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.

back to top