Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ à, từ hôm nay con sẽ học cách trưởng thành

2021-01-01 01:25

Tác giả: Hoàng Hồng


blogradio.vn - Mẹ à, từ ngày hôm nay con tự hứa sẽ dành cả cuộc đời để chuẩn bị hành trang cho tương lai. Mọi thứ chưa bao giờ là quá muộn, nếu không thể quay lại nơi bắt đầu, con sẽ tạo ra một bắt đầu mới. Tuổi trẻ đang tới, con muốn sống hết mình với những ước mơ, dự định lớn lao còn ấp ủ, để xứng đáng với những kì vọng mà mẹ hằng ước mong.  

***

“Chốn quê nhà đã trở lạnh hay chưa?

Sao đêm nay con nhớ mẹ vô bờ

Nhớ cả dòng Lam khẽ đôi bờ sóng vỗ

Chốn đất khách một mình bao thương nhớ”.

Mẹ ơi, đời người rộng như biển, dài như sông, sao càng đi xa con càng thấy mình nhỏ bé và đơn độc giữa đời quá. Đôi chân trải rộng khắp muôn phương trời đôi khi con tự hỏi rằng liệu người ta thường đi xa bao lâu mới cảm thấy nhớ nhà. Còn con, tự lúc nào trong tim cũng đau đáu một niềm thương nhớ thầm kín khôn nguôi. Nhớ tuổi thơ, nhớ mẹ.

Con nhớ màu ngói cũ bàng bạc sương gió, nhớ đôi vai gầy mẹ gồng gánh nắng mưa, gánh cả một đời lam lũ, tần tảo. Nhớ cơm dưa cà, nhớ mẻ cơm rang, nhớ củ khoai lang vùi trong tro bếp. Nhớ túi kẹo mật ngọt lành con nhường em thơ, nhớ cả tiếng kẽo kẹt võng đưa mẹ ru những đêm hè mộng mơ. Nhớ buổi chùng chình lưng mẹ cõng đi chơi, nhớ những nơi in hằn vết chân mẹ cả đời nhọc nhằn.  

Dòng thời gian cứ âm thầm trôi mãi, con đò xưa từ từ rời bến vắng, bước chân con cũng dần xa khoảng trời quê hương, xa những năm tháng tuổi thơ yên bình một thời để những ánh đèn rực rỡ nơi phố thị phồn hoa đô hội làm nhạt nhòa đi những kí ức chân phương, bình dị đã từng. 

Mùi sương khói đốt đồng trong bóng hoàng hôn hoà lẫn mùi thơm sữa nồng đượm của lúa non, trải dài trên cánh đồng quê hương cũng dần phôi pha dọc đường đời rong ruổi, trong những giấc mộng đêm hè. 

khoibep

Đã bốn năm kể từ khi xa nhà, xa mẹ để đi tìm tương lai. Con phải tự bươn chải, tự một mình vững bước. Vì bàn tay, hơi ấm yêu thương của mẹ ngày nào không còn đủ sức làm bệ phóng nâng đỡ những bước thăng trầm luôn gập ghềnh trên chặng đường đầy sóng gió của con nữa. Cũng chẳng đủ sức để thổi dậy những giấc mộng hay những hoài bão vĩ đại của tuổi đôi mươi.

Phút giây bước vào cánh cổng trường Đại học, con đã tự một mình đón xe vượt gần sáu trăm cây số từ nhà tới thành phố xa lạ ấy trong khi bạn bè có ba mẹ, gia đình đưa rước. 

Con đã oà khóc nức nở ngay khi vừa đặt chân tới nơi nhưng mẹ có nào đâu hiểu được. Cảm giác nhà nhà sáng đèn, nhà nhà đoàn viên nhưng không có một ánh đèn nào vì con mà sáng, cũng không có một người vì con mà đứng đó đợi. Thành phố tấp nập, đông vui nhưng con lại lạc lõng, bơ vơ một mình.

Mẹ hãy yên tâm mẹ nhé, đó đã là những điều xưa cũ rồi. Con hôm nay đã thực sự lớn khôn và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đã học được cách chấp nhận thất bại đầu đời, vào một ngôi trường không phải là ước mơ ban đầu. 

Con đã biết đối diện với thực tại và mỉm cười bước tiếp, dù cho Đà Nẵng chưa bao giờ là điểm đến con từng nghĩ tới. Cũng đã biết tự tạo nguồn động lực mới nơi đây, và cố gắng phấn đấu cho những giấc mơ còn dang dở phía trước. 

Mẹ đã dạy cho con như thế từ những bài học thuở ấu thơ. Lớn lên rồi con mới hiểu chỉ khi đi trên chính đôi chân của mình, con mới có thể trưởng thành. Con biết rằng thành công hôm nay không phải là đích đến cuối cùng, thất bại cũng chẳng phải là vực sâu thăm thẳm, là tận cùng của nỗi tuyệt vọng. Gục ngã trước phút giây hiện tại chính là con đang đầu hàng trước số phận.

con_gai_mkiw

Ngày hôm nay con học được cách kìm nén cảm xúc trong lòng mình để thả hồn trên những trang viết, lướt trên những phím đàn. Chẳng đi lượm nhặt những cành hoa sữa sau hè rồi mơ mộng nữa. Cũng đã thôi không khóc mỗi khi nhớ về mẹ, về cha như những ngày đầu mới chia xa. 

Con không còn là đứa trẻ buồn thì khóc, vui thì cười rồi mọi chuyện sẽ qua như hồi còn tấm bé. Mà biết cách tự lau nước mắt khi bị người ta đối xử không tốt với mình, tự đứng dậy sau một kì thi không như ý muốn,... Học được cách gượng cười rằng con ổn để cha mẹ an lòng dù nỗi đau đang gặm nhấm con. Học được rằng không phải ai cũng như ai, phía sau nụ cười chưa hẳn là niềm vui, nước mắt chắc gì đã là nỗi buồn.

Ngày hôm nay, con cũng trưởng thành hơn, đủ để nhận ra sự hi sinh của cha mẹ vĩ đại đến nhường nào. Đủ để hiểu đời và sống như thế nào mới thật sự đáng giá và sống một đời trọn vẹn, ý nghĩa.

mecuacon

Con đã học được cách sống yêu thương, cảm thông với những phận đời bất hạnh ngoài kia. Học được cách nở nụ cười rạng rỡ mỗi sớm mai thức giấc, tập ánh mắt trìu mến và lời nói dịu dàng với mọi người. Học được cách đưa một cụ già qua đường, cho một đồng xu vào tay người ăn xin. Mỗi ngày, từng chút một gieo hạt mầm yêu thương vào cánh đồng cuộc sống để nhận về những vụ mùa bội thu.

Mẹ à, từ ngày hôm nay con tự hứa sẽ dành cả cuộc đời để chuẩn bị hành trang cho tương lai. Mọi thứ chưa bao giờ là quá muộn, nếu không thể quay lại nơi bắt đầu, con sẽ tạo ra một bắt đầu mới. Tuổi trẻ đang tới, con muốn sống hết mình với những ước mơ, dự định lớn lao còn ấp ủ, để xứng đáng với những kì vọng mà mẹ hằng ước mong.  

© Hoàng Hồng - blogradio.vn

Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?

Hoàng Hồng

"Chúng ta đều là những lữ khách. Ghé đến cuộc đời và để lại sự biết ơn ... "

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top