Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một năm sáu tháng sau ngày anh từ chối em

2011-09-06 00:13

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Mèo Mun

Một tháng sau ngày anh từ chối em.

Chiều nhẹ online. Ghét cái cảm giác thừa thãi. Bị ốm. Nghỉ ngơi đồng nghĩa với không hoạt động. Không đâu tự nhiên lại biến thành người nhàn nhã. Thế mà em đã từng mong cuộc sống bình yên, an nhiên. Nhưng nếu là nhàm chán như thế này thì vẫn mong bận rộn hơn. Sự bận rộn làm ta không có thời gian mà nghĩ ngợi những chuyện không đâu. Em đã từng nghe ai đó nói: “không bận rộn sao tìm được hạnh phúc.”

Khi tất cả mọi người đều bận, quay cuồng cùng công việc thì cái nhàn nhã của mình đâm ra nhàm chán, online hết on rồi off. Cố để những cái status thật hay để mong một cái nick đang sáng đền để ý đến. Nhưng lại ngậm ngùi nhận ra mình chẳng là cái gì trong mắt họ, điện thoại rung tin nhắn:

“ Chiều rỗi không? Café nhé?”

“ Xin lỗi, chiều em bận lắm, hẹn lúc khác nhé”

Thì thầm 88 được thực hiện bởi Kún, Mèo mun và Nhóm Sản Xuất


Từ chối một ai đó thì chẳng thư thái gì. Em hiểu rõ cái cảm giác đó, cái cảm giác bị từ chối. Như một đoạn phim tua chậm, em nhìn thấy mình trong đó, một cái nhìn dứt khoát, đôi mắt ầng ậc nước, bàn tay run run…cố bước đi thật nhanh, thật vững trên đôi giầy đế cao chưa đầy 2cm. Anh có quyền năng ghê gớm, quyền năng bóp nát trái tim em, anh có quyền năng đánh cắp nụ cười của em. Em từng nghĩ, nếu mình kiên trì, nếu mình cố gắng, anh sẽ cảm động với những tình cảm chân thành nơi em, nhưng cuộc đời của em còn nhạt lắm, nó không thi vị như một quyển tiểu thuyết của Trung Quốc hay một bộ phim thần tượng của Hàn Quốc, và em thua. Em từ bỏ, em không muốn mình là một cái bóng cố lẽo đẽo theo anh khi trời đã đổ mưa. Em không muốn là một cơn gió thổi vào cuộc sống anh sự nhạt nhẽo. Em không muốn những ấn tượng cuối cùng của anh về em lại là một cái đuôi rắc rối. Và em rời xa anh. Từ ngày ấy, em thấy em lạnh lùng hơn, em thấy em tàn nhẫn hơn, em tự cho em cái quyền năng làm người khác tổn thương, em tự cho em cái quyền năng làm người khác đau lòng…như chính những gì anh dành cho em. Cuộc sông công bằng lắm phải không anh? Em nhận từ anh như thế nào em sẽ trả lại cho những người kia như thế, dù họ không có lỗi, nhưng em vẫn thích thế đấy. Em vẫn thế, em vẫn là cái đứa ngang ngạnh mà anh không thích. Anh vẫn là anh- một người đàn ông lịch lãm mà em đã từng yêu. Anh không chịu bước vào thế giới của em, anh không muốn thay đổi em, thì em cũng không muốn bước vào và làm thay đổi cuộc sống của người khác.

Bốn tháng sau ngày anh từ chối em.

Nhìn anh vui cười, ánh mắt quan tâm, cử chỉ dịu dàng với chị. Em biết em đã thua. Em thua chị về mọi mặt, ít nhất là trong mắt anh. Anh đã chọn chị mà không chọn em. Có nghĩa là chị ấy hơn em. Và em chỉ chấp nhận thua một người hơn mình, nhưng không chấp nhận thua một người kém mình.



Anh từng nói, em thông minh, em xinh đẹp, nhưng chỉ tại anh không yêu em, anh chúc có một chàng trai may mắn sẽ được yêu em. Thế đấy. Anh từ chối cái sự “may mắn” ấy để chọn chị. Khi đó trong mắt em chị là người hạnh phúc nhất thế gian.

Chị dịu dàng và cũng rất thanh lịch, chị để tóc dài. Tóc chị rất dài và đen mượt như nhung. Em đã từng nghĩ nếu em không cắt tóc ngắn thì anh có thích em không?

Chị không biết em từng thích anh, hoặc có thể là chị cũng không coi trọng việc đó. Việc hằng ngày có người con gái đến tỏ tình với anh là hết sức bình thường với một trưởng phòng đầy phong độ và tài năng. Em không biết là do chị tin tưởng anh tuyệt đối hay là do chị thật sự tự tin về mình - một hoa khôi của công ty ?

Em không biết nữa, chỉ biết là nhìn anh chị bên nhau, em đau lắm. Nhưng chắc tại em không đủ độc ác để dành anh lại bên em bằng mọi cách. Em chọn cách khác. Em chúc phúc cho anh. Mặc dù màn hình laptop của em vẫn là hình ảnh anh em mình chụp cùng nhau khi đi du lịch cùng công ty .

Em chợt nhật ra rằng, bất hạnh nhất là nhìn người mình yêu thương hạnh phúc bên người khác.  Mà cái “ ngừời khác”  đó lại là một người khá thân thiết với mình. Em có lẽ là cô bé bất hạnh đó. Có lẽ em cần một thứ gì đó mạnh hơn cả thời gian để quên anh.

Tám  tháng sau ngày anh từ chối em.

Em thản nhiên sống, thản nhiên cười, em thản nhiên từ chối mọi tình cảm của những người khác có ý định quan tâm đến em. Em ghét những cái đuôi phiền nhiễu, em ghét những cái tin nhắn vô duyên, em ghét những món quà vô vị…tất cả, tất cả những cử chỉ đó biến em thành một con bé chảnh chọe và kiêu kì. Nhưng em không quan tâm. Em thấy em vẫn ổn, em biết nếu nhận lời ai trong số đó, họ chỉ trở thành một vệ tinh mờ nhạt xoay quay cái kí ức cũ kĩ của em về anh. Em không muốn như thế. Ai cũng có thể đùa, cái gì cũng có thể giỡn, những tình yêu thì không.



Cho đến khi em gặp T. T là kĩ thuật viên máy tính mới được điều từ tổng bộ xuống phòng em. T hơn em 4 tuổi và có cái gì đó giống anh, cái sự lịch lãm toát ra từ những cử chỉ, điệu bộ nhỏ nhất. Nhưng trong T cũng có chất ngang tàng, và sự ngang tàng ấy dường như là chế ngự được sự liều lĩnh trong em. Em chấp nhận để T ở bên cạnh em. Chỉ là để ở bên cạnh, để em nguôi ngoai những ý nghĩ về anh. T hiểu điều đó, nhưng T im lặng, không đòi hỏi, nhưng cũng không mờ nhạt. T vẫn giữ được cái cá tính của anh ấy. Anh ấy không mù quáng chạy theo những đòi hỏi của em, anh ấy không nhu nhược làm theo sự điều kiển của em như những người con trai khác. Em thấy yên ổn  và hay ho vì điều đó. Em cần một người em yêu để dựa vào chứ không cần một người cận thần nhu nhược. Khi cần T cháy cùng em, hết mình. Em muốn say sỉn, T say cùng em, uống rượu, đập phá, hò hét…em khóc, nước mắt đẫm vai T, lớp trang điểm trôi nhoà đi. Em khóc và gọi tên anh. T ôm em rất chặt và cho em dựa vào bờ vai vững trãi của T. Đêm ấy, T đưa em về nhà nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Khi tỉnh dậy em thấy T đang ngủ gục trên ghế, anh ấy đã chăm sóc cho em cả đêm. Bỗng khoé mắt cay xè. Em lại khóc. Nức nở, T tỉnh dậy, không nói gì, đưa cho em cốc nước lọc và lấy khăn lau mặt cho em như một đứa trẻ. Thất sự khi đó em thấy lòng mình rất bình yên.

Ngày hôm đó, T ở lại chăm sóc em. Em nũng nịu đòi ăn bằng được miến cá rô đồng như món mẹ vẫn hay làm cho em, T đã đi mua bằng được anh ạ. Một ngày đầu tiên em thật sự thoải mái từ 8 tháng sau khi anh từ chối em. Em cười thật tươi, em không cần làm cho cuộc sống của mình thêm thi vị bằng café và volka   

T ra về dặn em khoá cổng kỹ, cái khoá lỏng lẻo anh ấy đã thay rồi, vòi nước trong nhà tắm bị hỏng anh ấy cũng đã sửa. Khi đó em đã muốn hôn anh ấy một cái, nhưng T từ chối, anh ấy không muốn em gưọng ép, anh ấy muốn em sẽ thật sự mở lòng và sẵn sàng.

Thay vì một nụ hôn em đã hôn rất khẽ vào mắt T. Một sự tin tưởng tuyệt đối.

Một năm hai tháng sau ngày anh từ chối em.

Bốn tháng chấp nhận mở lòng với T và em nhận ra cái mình đã đánh mất sau vỏ bọc kiêu kì. T bình dị trở em đi bát phố, T nhẹ nhàng thổi vào cuộc sống của em những điều mới mẻ, khi là một quán café nhạc sống trong một hẻm vắng quanh co, khi là một vé xem liveshow của một rockshow đình đám, khi là cái file nhạc những bài yêu thích của em trong lap khi em ấy nhờ anh ấy cài lại máy… cứ thế anh ấy mang từng niềm vui nhỏ lấp đầy nỗi buồn lớn, anh ấy mang từng sự quan tâm lấp đi khoảng trống hoác trong lòng em. Mỗi ngày em nghĩ về anh ít hơn, mỗi ngày em nhớ về anh ít hơn. Cho đến một ngày thay vì nhớ về anh em lại mong tin nhắn của T, thay vì nghĩ về anh em lại nhớ giọng nói của T. Em nhớ cái mùi nuớc hoa T dùng, nhớ cái vị nồng nồng của Marlboro, nhớ cáinụ cười toả nắng của T. Như một công cuộc tẩy não, em đã nhớ về T thay vì anh, đã quan tâm về T thay vì lo lắng cho anh, khi đến công ty em không còn đảo mắt tìm cái bóng cao gầy của anh nữa, em đang tìm cái dáng vững chãi của T. Và T thì vẫn vậy, rất quan tâm và vẫn không hề đòi hỏi.

Một năm sáu tháng sau ngày anh từ chối em.

Hôm nay công ty rộn lên với những tấm thiệp hồng, đám cưới của anh và chị. Một kết thúc có hậu của một mối tình công sở kéo dài 2 năm. Mọi người đều chúc phúc cho anh chị trong đó có em. Mọi người rất hào hứng khi bữa tiệc cưới của anh chị ghi rõ “ buổi tiệc của những cặp đôi”. Khi mắt em luớt qua dòng chữ đó, trong đầu em đã hiện lên ngay một khuôn mặt có nụ cười toả nắng, một dáng người vững chãi.

Khi đó em sẽ tự tin giới thiêu với anh và chị:

“Đây là T, người yêu em”

Và còn một điều em không nói, đó là “Cảm ơn anh đã từ chối em”.
                                                                                                                                             
Gửi từ Thieu Phuong Thao - Email: phuongthao.khql@gmail.com

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top