Mảnh đất của những dấu chân xưa
2017-01-10 00:35
Tác giả:
Mảnh đất ấy, nơi tôi từng qua, từng in dấu chân và có một khoảng nào đó, tôi biết một khoảng nào đó chơi vơi trong tâm hồn mình, tôi vẫn còn ghi dấu những yêu thương về nó! Tôi từng tin nơi ấy sẽ là quê hương thứ hai của cuộc đời mình, là nơi sớm tối đi về hay những buổi hoàng hôn nắng phai sẽ có ai đó đợi mình với cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng bình yên lắm. Tôi đã từng tin, từng đợi chờ với miền đất ấy và con người ấy, đã rất lâu rồi!
Tôi nhớ con đường dài chở tôi về nơi ấy với những cánh đồng bát ngát hai bên đường, những dãy phố, đoạn đường và con sông hiền hòa trong nắng mai. Tự bao giờ tôi yêu nó tưởng chừng như tôi thuộc về mảnh đất ấy. Có những thứ cảm xúc chẳng thể diễn tả nổi, chỉ biết là vậy thôi.
Ngày đầu tiên bước chân về nơi ấy, trời trong lắm, nắng vàng rải trên đại lộ nhưng trong gió vẫn còn se lạnh của những ngày đầu năm. Lúc ngồi trên ô tô trong lòng cứ chộn rộn, vừa vui mừng vừa lo lắng và cũng có chút gì đó tự mãn mang theo. Tôi không biết liệu khi bước chân xuống xe, khoảng trời nơi ấy, mọi thứ xung quanh có đón nhận tôi, bao bọc tôi hay tôi sẽ chỉ là kẻ lãng du dừng chân lại đó trong phút chốc mà thôi... Những cảm xúc đầu tiên về miền quê ấy là vậy, bao năm rồi nhưng tôi vẫn cảm nhận được nó đang hiện hữu ở đâu đó trong trái tim mình – có lẽ những niềm đau và hạnh phúc đã từng tôi đặt ở một nơi sâu lắm nên đôi lần ai đó nhắc đến hay chính mình chạm vào thì mới thấy nỗi nhớ ùa về...
Tôi nhớ con đường lát đá rêu phong trong cái buổi chiều hoàng hôn tràn đầy, ai đó nói cười, ai đó gọi tên mình để rồi thanh âm ấy rơi vào không gian mênh mang chưa một lần hồi đáp. Tôi nhớ con đường quanh co, hai bên bao la chỉ cỏ dại, phía xa xa là những ngọn núi nhấp nhô, những cánh chim bay về tổ, ai đó dắt mình vào những phút thênh thang như thế, bao lâu rồi, có khi chẳng cần lục lọi trí nhớ để biết chính xác là ngày nào, năm nào, chỉ biết dịu ngọt quá đỗi nên bao lâu, bao xa thì vẫn cứ tin, vẫn mỉm cười vì đã từng hạnh phúc, từng chân thành như thế.
Tôi ở đó chẳng đủ lâu nhưng tôi không quên những con phố dài trong buổi sớm trong lành và hàng bánh cuốn nằm sâu trong góc phố, có lẽ chỉ những người dân ở đó mới biết về nó. Có đôi lần thấy nhớ quán cà phê nhỏ, ai đó ngồi trước mặt hí hoáy khuấy đều cà phê và sữa. Cà phê sẽ ngọt hơn nếu cho thêm sữa nhưng không ai nói nó sẽ không còn đắng nữa – giống như tình yêu, như cuộc đời, như chính trái tim nhỏ bé này, lâu lâu vẫn tự vỗ về mình bằng những lời an ủi, niềm tin... nhưng ai dám khẳng định nó không còn thấy xót xa?
Tôi vẫn nhớ những đường tàu chạy ngoằn ngoèo phía sau nhà, những đêm dài nghe tiếng tàu qua, mỗi buổi chiều rơi đắm mình trong cái thứ ánh sáng bảng lảng ấy, nhìn thật sâu, thật sâu trong ánh mắt tự hỏi lòng mình có dối gian...có những khoảng không gian nhuốm màu thời gian – bỗng dưng thấy chân mình tê dại không bước nổi như bị mắc kẹt giữa lý trí và trái tim.
Cho đến một ngày, khi tôi lặng lẽ rời khỏi nơi chốn ấy, lần cuối ngẩng mặt nhìn lên bầu trời...những đám mây xám xịt với cơn mưa phùn rả rích, phố lem nước mưa, ô cửa kính cạnh chỗ tôi ngồi nước mưa cứ lăn, lăn xuống nhạt nhòa, ai đó chỉ cách tôi có một lớp kính thôi, cách nhau chỉ vài bước chân và ai biết đó là ngăn cách cho cả cuộc đời.
Lâu lắm rồi tôi không còn trở lại và cũng không chắc sẽ dành dịp nào đó để quay về. Nhưng tôi biết, trong ký ức của mình còn mãi một Tôi của xa xưa, còn mãi một Nơi chốn tôi từng thuộc về!
© Đặng Huyền – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Năm tháng đi qua chỉ còn kỷ niệm ở lại
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.