Dối lòng để thấy bình yên trước những kỷ niệm
2016-10-31 01:30
Tác giả:
Kỉ niệm, rồi cuối cùng cũng trở thành quá khứ cả thôi. Chẳng có gì là tồn tại mãi mãi. Cũng chẳng có gì tốt đẹp khi yêu thương dựa trên sự thương hại. Tất cả, dù có đậm sâu đến đâu thì theo thời gian nó cũng phai nhòa cả thôi. Mạnh mẽ hay yếu đuối thì vẫn phải tiếp tục bước đi. Vui hay buồn thì cuối cùng vẫn phải tự mình vượt qua tất cả.
Yêu thương đến, đôi tay lại chưa kịp nắm thì đã phải vội vàng buông. Không có bắt đầu nhưng tất cả lại đột ngột kết thúc. Để rồi khi nỗi nhớ đong đầy, ta lại thản nhiên như đã quên. Ta đã yêu, đã thương như những gì bản thân muốn nhưng chỉ là yêu, là thương từ một phía mà thôi.
Chẳng biết vì sao nó lại hình thành, chẳng biết vì sao lại là người chứ không phải ai khác. Nhưng yêu thương không có sự mù quáng, yêu không phải là lúc nào cũng giữ người mãi ở bên ta. Ta yêu người nhưng ta chọn cách lìa xa, chọn cô đơn một mình hơn là ở bên người không yêu ta. Chỉ đơn giản ta muốn bảo vệ mình trước những tổn thương mà thôi. Lí trí cho ta biết ta đang làm phiền người thôi. Dừng lại ở một thời điểm thích hợp, lặng lẽ rời xa người là tất cả những gì ta có thể làm cho người.
Nhưng đó cũng là yêu. Vì yêu nên ta cố nén nỗi đau của mình, vì yêu nên chọn buông tay để người có hạnh phúc của riêng mình. Lặng lẽ nhìn người từ phía sau, yêu thương trong âm thầm thì đó cũng là một cách mà ta yêu.

Lý trí quá mạnh mẽ và biện luận thật sắc bén, nhưng con tim lại quá yếu mềm, cứ nhói, cứ đau khi nhìn người. Chẳng có lúc nào ta không nghĩ về người. Người ở trong tâm trí ta mọi lúc. Khiến ta có cố gắng bao nhiêu vẫn không thể nào quên được. Người bước vào tim ta, đánh cắp trái tim ta và mang cả những yêu thương của ta đi. Còn lại mình ta với những khoảng trống trong tim, đau nhói trong từng nỗi nhớ, giọt nước mắt lại thêm một lần nữa đọng trên khóe mi, cay xé.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi hối hả. Mưa thật lâu và nặng hạt giống như mưa đang giúp ta rửa trôi đi hết những niềm đau. Tiếng mưa rơi trên mái hiến như muốn lấn ác hết mọi suy nghĩ. Từng giọt thi nhau va vào đất rồi tan biến, đến khi từng giọt nhỏ bé đó ngấm cả vào đất, nó không còn là giọt mưa nữa mà đã là những vũng nước lớn. Đôi khi nó cũng đủ sức để nhấn chìm cả một con đường. Nỗi nhớ cũng giống mưa. Ta nhớ người trong từng những kỉ niệm nhỏ nhặt như giọt mưa. Nỗi nhớ cứ thế, dâng lên từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây cho đến lúc vỡ òa trong thế giới của ta. Những cảm xúc ngày ta yêu vẫn nguyên vẹn nhưng bây giờ, chỉ thấy khoảng trống vô định trong tâm hồn lạnh giá. Thả tâm hồn tan theo những cơn mưa, thả nỗi nhớ đi đến nơi xa để mong nó đừng bao giờ quay về nữa. Nhưng nỗi nhớ của ta trung thành quá, nó lại chẳng chịu đi mà cứ vấn vương và cứ ở lại ôm lấy cả tâm hồn ta.
Để vơi đi nỗi nhớ người, ta lại tự tạo ra một thế giới mới trong tưởng tượng của ta. Ở thế giới đó, ta hạnh phúc biết bao, một thế giới mà người sẽ không bỏ rơi ta dù ta có nói gì đi nữa. Ở thế giới đó, ta được là chính ta, được cười khi vui, khóc thút thít như một đứa trẻ khi buồn và người sẽ đến lâu nước mắt cho ta, cho ta mượn bờ vai khi mệt mỏi như người đã từng làm. Cũng chỉ là người, ở cả thực tại và trong tưởng tượng, chỉ khác nhau, thế giới ta tại ra, người sẽ không bao giờ bỏ rơi ta như ở hiện tại. Rồi sau tất cả, ta mệt nhoài với những tổn thương, ta lại ngủ quên trên những nỗi nhớ thật đầy.

Bỗng nhiên, ta lại muốn trốn đi đâu đó thật xa để tìm một khoảng trời chỉ có sự bình yên mà thôi. Bỏ mặc tất cả những vội vả, bon chen của hiện tại. Tránh xa cái thế giới ồn ào và tấp nập kia để tìm một sự yên tĩnh trong tâm hồn. Mỗi ngày, ta cứ thức dậy và chạy đua với thời gian, chạy theo những thứ hi vọng xa xôi, mãi tìm kiếm một bóng hình giữa phố xá đông người. Để rồi đến cuối cùng, ta vẫn chỉ là một kẻ cô đơn, lang thang như kẻ không nhà, lạc lõng một mình giữa phố thị chật chội. Ta bỗng nhiên lạc lối ngay trên con đường quên thuộc của riêng ta mà chính ta cũng không nhận ra điều đó.
Với ta bây giờ, khi mọi thứ trong ta chẳng có gì là quan trọng, ta lại thấy lòng dửng dưng, lại thản nhiên lạ lùng. Chẳng có nỗi đau nào là tồn tại mãi mãi. Chỉ có những người mãi cố chấp không chịu buông bỏ. Cứ ôm lấy nó dù biết nó chứa đầy gai nhọn và sẽ làm tổn thương ta. Biết cầm lấy ta sẽ đau, biết rằng giữ lại thì vết thương lại chồng chất vết thương, vậy mà cuối cùng ta chẳng đành lòng buông. Giữ một bóng hình đã xa cũng như cố chấp nắm mãi lưỡi dao bén dù bàn tay ta đã rướm máu. Yêu thương chân thành, làm sao nói buông là có thể buông, nói quên là có thể quên dễ dàng như thế. Chỉ là ta đang tự dối lòng để mọi chuyện đi qua mà thôi.
© Mèo Ú – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Chúng ta ai cũng có câu chuyện của riêng mình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






