Khi Cà Phê không một mình
2012-08-13 10:00
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù
Từ khi đi làm, lịch sinh hoạt của hắn là như thế này: Sáng, công sở, chiều, cũng công sở, tối lê lết về được đến nhà thì đầu đã đau như búa bổ, đặt lưng lên giường là không nghe thấy cả những tiếng trộn bê tông ầm ầm của công trường đang thi công sát bên cửa sổ.
Còn weekkend? Sáng thứ bảy, ôm gối vật sang bên phải đến mười giờ sáng. Xuống nhà ăn uống, xem ti vi đến hai giờ chiều lên đến phòng lại ôm gối, vật sang bên trái đến bảy giờ tối. Ăn tối xong, xem phim xong, đầu lại đau như lúc vừa đi làm về. lên đến phòng chỉ còn nước lăn ra ngủ. Và ngày chủ nhật cũng vậy.
Ảnh minh họa
Mà cái trò ngày nào cũng như nhau, tháng trước giống hệt tháng sau, cứ bật máy tính lên là thấy một loạt các kiểu số má, công thức rất dễ khiến người ta bị đau đầu và mệt mỏi kinh niên. Khi cơ thể đã mệt mỏi, uể oải, thì làm sao ta hoàn thành được mớ công việc dồn xuống đều đều như thác đổ? Và giải pháp là gì? Chính là chất kích thích.
Chất kích thích cũng có nhiều loại. Thuốc lá, trà, cà phê… Hắn đã thử từng thứ một, nhưng rồi thứ hắn chọn là cà phê. Thứ nhất, cà phê không làm phiền chị em trong phòng vì mùi, vì khói… Cà phê lại nặng hơn trà và cũng có loại tan, đóng gói sẵn, rất nhanh, rất tiện, không lo bị sếp trưởng lườm cho dựng tóc gáy vì lề rề ở bàn nước quá lâu.
Sau khi có cà phê làm trợ thủ, hắn đã thỏa mãn với điều đó một khoảng thời gian rất dài. Và hắn lại tiếp tục cái guồng quay: sáng, chiều công sở, tối ngủ, cuối tuần ngủ bù cho cả tuần… Chỉ khác trước là mỗi ngày có thêm một cốc cà phê vào buổi sáng, một cốc vào đầu giờ làm việc buổi chiều, pha cấp tốc rồi mang về chỗ, húp thật nhanh trước khi cà phê hết nóng và tiếp tục chúi đầu vào những dãy số dài vô tận…
Cho đến một ngày, hắn thức trước khi chuông đồng hồ báo thức, và nhận ra bên ngoài gió đã mang theo hơi lạnh. Hắn lờ đờ nhỏm dậy, xoa xoa mớ tóc đã mọc quá dài so với chuẩn, vén màn cửa sổ để gió sớm có thể mang hơi sương tự do vào chơi.
Ảnh minh họa
Hắn làm một chuyện bất thường là bật chiếc máy tình phủ bụi ở góc phòng lên. Chiếc máy hắn yêu quý và coi như tính mạng suốt những năm đi học rất ít khi được sờ tới từ khi hắn có việc làm, vì ngày nào hắn chẳng ngồi tám tiếng dính vào máy tính, về nhà nhìn thấy cái máy hắn đã ngán ngẩm, chẳng còn buốn chạm vào nó nữa chứ đừng nói là ngồi lướt web.
Ấy vậy mà sáng hôm đó với cái đầu nặng trĩu, hắn lại ngồi vào máy tính, và lướt web. Có ai đó gửi cho hắn một cái link bài hát trong facebook. Hắn lơ đãng click vào và nhận ra đó là một giai điệu vô cùng quen thuộc của “Đoản khúc thu Hà Nội”. tiếng hát Hồng Nhung như chiếm lĩnh cả không gian buổi sớm yên tĩnh…
“Bởi vì mùa thu tôi ở lại
Hà Nội mùa thu Hà Nội thu
Hà Nội mùa thu tràn nỗi nhớ
Không bởi vì em hay vì em…
Hà Nội mùa thu Hà Nội gió
Xôn xao con đường xôn xao lá
Nhoà phố mong manh nhoè phố mưa
Chợt nắng long lanh chợt nắng thưa…”
Hắn ngồi đực ra, không biết phải làm gì. Không hiểu sao hắn bỗng có ý nghĩ rằng mình vừa bước lạc vào một kiếp nào xa xôi lắm…
Ở kiếp sống đó, hắn có thể ngủ dậy lúc chín giờ tối, và bước ra đường khi nửa đêm về sáng chỉ để chụp lấy bức hình con phố quen vắng tanh không một bóng người.
Ở kiếp sống đó, hắn đã lang thang suốt đêm để hứng sương và những cơn gió mang hơi lạnh đầu mùa.
Ở kiếp sống đó, hắn hiếm khi uống cà phê. Nhưng mỗi khi uống, hắn lại lần vào quán và ngồi đến hai, ba tiếng không buồn đứng dậy. Và có lần, khi ra về, li cà phê chỉ mới vơi một nửa. Vậy mà caffeine vẫn đủ làm hắn thức đến gần sáng hôm sau.
Ảnh minh họa
Còn bây giờ? Bây giờ hắn biết rõ một ngày sẽ trôi qua như thế nào, lúc nào phải làm gì, mấy giờ hắn sẽ được đứng lên pha cà phê, mấy giờ phải đứng lên đi ăn cơm. Thậm chí, buổi trưa ăn món gì hắn cũng biết rõ. Cuộc sống của hắn được lên lịch đều đặn như vòng quay của chiếc kim đồng hồ. Hắn có muốn chạy ngược lại, các bánh răng cũng không cho phép.
Hắn không còn dậy sớm vì hắn biết hôm nay cũng sẽ chẳng khác hôm qua là mấy.
Hắn không còn tiễn đưa ngày vì với hắn, ngày mai tuyệt đối không phải là một thứ gì đáng để chờ mong.
Và ngày nào, hắn cũng uống cà phê tan.
Hắn bỗng nhớ, nhớ và thèm đến vô cùng cảm giác được ngồi ườn ra ở quán cà phê nhìn những giọt đen rơi chậm rãi xuống lớp đường thắng ở đáy cốc và tự vo tròn lại với nhau, được chậm lại ngoái nhìn một bóng nắng có hình dáng lạ kì in trên hè phố, được quay mặt hứng lấy một cơn gió đi lạc mang theo những hương thơm vừa quen vừa lạ không phả ra từ chiếc máy điều hòa ở góc phòng.
Sáng hôm đó đi làm, hắn không pha cà phê tan.
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.