Phát thanh xúc cảm của bạn !

Pippi không muốn Lớn lên ( Pippi tất dài , phần cuối)

2012-08-10 10:02

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Ôi chao, bố mẹ Thomas và Annika cứ là ôm ghì lấy chúng mà hôn hít, rồi bày biện cho chúng một bữa tối rõ thịnh soạn, đắp chăn ấm cho chúng khi chúng đã lên giường. Họ ngồi thật lâu bên giường các con, nghe chúng kể bao nhiêu là chuyện lạ kỳ mà chúng đã trải qua trên đảo Taka-Tuka. Cả bọn đã vui sướng biết chừng nào khi ở bên nhau. Mỗi một điều hơi tiếc là chúng lỡ mất dịp Giáng sinh ở nhà.

Thomas và Annika đều không muốn thú nhận với mẹ rằng chúng rất buồn vì không được vui bên cây thông Noel và nhận quà Giáng sinh, nhưng sự thực đúng là thế. Cảm giác mình lại trở về nhà cứ lạ lẫm thế nào, nhất là sau một chuyến đi dài, thế nên giá như chúng trở về đúng vào tối Giáng sinh, chắc sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Thomas và Annika cũng hơi buồn khi nghĩ đến Pippi. Giờ này hẳn nhiên Pippi đang nằm trong Biệt thự Bát nháo, hai chân kê lên gối, và chẳng có ai kéo chăn đắp cho nó. Hai anh em quyết định ngày mai hễ có thể là chạy sang đó ngay.


Tác giả: Astrid Lindgren - Người đọc: Chít xinh - Kỹ thuật :Đức Thụy, Nhím Xù
pippi tất dài
Pippi

Nhưng hôm sau mẹ lại chẳng để chúng rời khỏi nhà, vì lâu lắm mới gặp lại chúng, hơn nữa bà nội sẽ đến dùng cơm với cả nhà để đón chào hai đứa cháu yêu.

Thomas và Annika bồn chồn không biết cả ngày hôm nay Pippi đã bày những trò gì, tới khi trời vừa sẩm tối thì chúng không chịu đựng hơn được nữa.

"Mẹ yêu quý ơi, nhất định chúng con phải sang nhà Pippi đây," Thomas nói.

"Ừ, đi đi, nhưng đừng ở bên đó quá lâu nhé!" Bà Settergren bảo.

Thế là Thomas và Annika chạy liền.

Khi đến bên hàng rào Biệt thự Bát nháo, chúng bèn dừng chân và cứ thế ngẩn ra nhìn. Những gì chúng thấy chẳng khác gì trên một tấm thiệp Giáng sinh. Toàn bộ ngôi biệt thự phủ trắng tuyết, và tất cả các ô cửa sổ đều sáng rực rỡ. Trên hàng hiên, một bó đuốc cháy tỏa sáng xuống cả tấm chăn tuyết phủ trắng khu vườn. Con đường dẫn đến hàng hiên đã được dọn sạch tuyết, để Thomas và Annika khỏi phải lội sâu trong tuyết.

Đúng lúc hai anh em rũ tuyết khỏi giàu bước lên hàng hiên thì cánh cửa bật mở và Pippi xuất hiện.

"Một lễ Giáng sinh vui vẻ trong căn lều nhé!"

Nó nói, đoạn đẩy hai anh em vào bếp. Và hãy trông, có một cây thông Noel thật kìa! Các ngọn nến trên cây đã được thắp sáng lung linh, mười bảy câu nến thơm cháy lách tách, toả hương thơm êm dịu. Giăm-bông, xúc xích và tất cả các món ăn Giáng sinh bày la liệt trên bàn, không thiếu món nào. Củi cháy đỏ trong bếp lò, con ngựa lại đứng trong thùng gỗ, hài lòng dậm dịch tứ chi. Ông Nilsson bắng nhắng chuyền cành giữa các ngọn nến trên cây thông Noel.

"Lẽ ra nó phải đóng vai thiên thần Giáng sinh cơ đấy," Pippi làu bàu. "Nhưng nó có chịu ngồi yên một chỗ cho đâu."

"Ôi Pippi, tuyệt quá đi mất!" Annika thốt lên. "Làm thế nào mà cậu lo được

"Tớ vốn là đứa chăm chỉ mà," Pippi đáp.

Thomas và Annika bỗng cảm thấy vui sướng không thể tưởng tượng được. 

(...)

Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top