Phát thanh xúc cảm của bạn !

Góc bếp hạnh phúc (Thì thầm 167)

2012-06-19 20:29

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Bây giờ cuộc sống sung túc gia đình tôi không còn dùng bếp rơm hay than củi. Nhà nào cũng một góc bếp khá khang trang nhưng ấm cúng như triệu triệu góc bếp trong qua khứ. Từ góc bếp này nôi tôi người thương con quí cháu và mẹ tôi người phụ nữ hiện đại đã cho gia đình chúng tôi bao kỷ niệm ấm áp vô cùng.

Ngày bà nội còn khỏe bà thích nấu ăn. Đi học về chỉ cần rửa tay sạch là nội có thể dúi vào tay tôi khi củ khoai, cái bắp nóng hổi bà vừa luộc sẵn cho cháu nhấm nháp trước khi chờ cả nhà vào mâm. Tôi nhanh tay cầm món quà nội cho vừa níu cổ nội và hôn vào má nội một cái thật kêu. Nôi tôi xoa đầu bảo tôi là thằng đích tôn khéo nịnh nội. Tôi nhảy cẫng lên vừa ăn vừa kể chuyện trường chuyện lớp. Nôi cứ vừa nấu vừa nói chuyện. Chỉ có hai bà cháu mà cả góc nhà vang vang tiếng tiếng cười lẫn tiếng xào nấu xèo xèo. Thi thoảng nội lại cho tôi thử một miếng. Nóng dòn, thơm thơm, ngọt bùi tôi vừa ôm lưng nôi vừa ăn vừa khen. Mà ngon thật. Ngon lắm những miếng ăn đầu bữa.

Thì thầm 167  được thực hiện bởi Quốc Minh và Nhóm sản xuất Dalink Studio
góc bếp yêu thương
Ảnh minh họa

Thấy tiếng giày của ba tôi vôi núp cạnh nội. Nhưng ba tôi cũng biết bà vừa cho tôi ăn. Ba tôi cười cười nói: “ Nhìn miệng con ba biết liền” Tôi liền há miệng: “ Con đâu có ăn gì đâu nghe” Ba tôi vừa nhìn miệng tôi vừa liếc bên mâm, ba nhanh tay bốc miếng nữa bỏ vào miệng tôi và ba một miếng. Nội cười hiền từ nhìn cha con chúng tôi. Nội vui. Nôi xoa đầu tôi và bảo: “ Đi tắm rồi chờ mẹ về cả nhà cùng ăn.” Tôi đi, nhưng vẫn nghe nội nói: “Bày đầu cho con không hà!” Ba đến bên nôi xoa lưng nôi rồi trò chuyện cùng nội. Rồi nội yếu, tay nôi run. Lưng nội còng và ba mẹ tôi khuyên nôi hãy để con cháu được phụng dưỡng nội.

Ngày ngày mẹ cũng đi làm như bao người khác. Mẹ dạy sớm với rau củ quả, hoa trái mà mẹ đã mua sẵn với tài nấu nướng tuyệt vời mẹ cho chúng tôi bữa sáng thật ngon miệng. Trông mẹ làm thức ăn với đôi bàn tay nhanh thoăn thoắt mới biết mẹ đem hết sức, hết tâm để vào món ăn mẹ nấu. Món nào ngắm cũng có màu sắc đẹp. Khi mẹ bày lên bàn ăn tôi nghĩ không có người họa sĩ nào tài hơn mẹ có thể trình bày màu sắc đẹp và hài hòa đến thế. Nhìn đẹp và món ăn cũng vừa miệng nên cả gia đình chẳng bao giờ rời xa bếp của mẹ. Mẹ tôi đã học được ngón nghề của nội tôi rồi. Cách làm cho cả gia đình không thể xa rời căn nhà của phụ nữ có bàn tay khéo. Cho đến ngày ông tôi qua đời ông chưa chê món ăn nào của nội. Và ông tôi cũng không để ý đến ai ngoài nội. Bếp đã cột tay ông vào bàn tay giỏi giang của bà. Còn ba tôi có đi đâu cũng trở về ăn miếng cơm của mẹ tôi rồi mới đi ngủ. Có đi công tác xa nhà ba cũng mau mau trở về nhà để được ăn bữa cơm gia đình. Ba khen mẹ nấu ăn ngon, mẹ cho rằng mẹ nấu ngon nhờ ba xây một góc bếp đẹp, thuận tiện cho mẹ nấu. Rồi cả nhà cùng cười xòa.

Buổi trưa tôi đi học về ăn cơm với nội. Hai bà cháu vừa ăn vừa trò chuyện. Nôi kể chuyện nội đi chùa. Tôi nói chuyện ngày mai cho nội nghe. Một già một trẻ nhưng câu chuyện vẫn ríu ra ríu rít quanh năm bên bếp, bên mâm cơm. Nội chăm cho cháu trai của nội mau thành công trong cuộc đời để nội tự tay nấu bữa tiệc mừng cháu. Những ngày giỗ, tiệc mẹ tôi cũng tự nấu để đãi khách. Ba sợ mẹ mệt. Mẹ muốn gia đình và bạn của ba cũng vui nên mẹ chẳng bao giờ mệt. Các bạn của ba bao giờ cũng khen mẹ thật nhiều. Mẹ cười tươi hơn bao giờ hết.

Chiều nội đặt nồi cơm và mẹ tôi về nầu thức ăn. Buổi tối thật ấm áp trong gia đình với bữa ăn ngon và bao nhiêu chuyện vui cứ kể ra mãi. Tôi là cái gạch nối luôn vui cười giữa mọi người. Tôi cũng được cưng nhất nhà. Ăn nhiều nhất và ca hát nhiều nhất. Sau bữa cơm tôi thường đàn một bài trên đàn dương cầm để không khí vui thêm. Sau đó tôi mới đi học bài nhường không gian lại cho ba hay mẹ nói chuyện với nội. Nội cũng hay trò chuyện với ba mẹ. Nội coi mẹ là con gái chứ không là dâu. Mẹ cũng hạnh phúc trong tay nội, săn sóc nội như mẹ ruột của mình.Nhờ những ngày hạnh phúc đẹp như hoa mà công việc làm ăn của ba mẹ tôi cũng trôi chảy.

Những ngày gần Tết nội và mẹ lại chuyện lớn chuyện nhỏ thì thầm bàn cách làm bánh mứt. Mùi kiệu, mùi hành hăng hăng. Mùi mứt ngọt bùi thơm thơm kéo tôi lại gần góc bếp để xin được vét chút đường trong chảo vừa sên mứt. Đường khô cong tôi chẳng vét được gì mấy nhưng vui lắm khi được nếm chút ngọt trước Tết.

Bây giờ tôi đã có gia đình và vợ chồng tôi ở chung với nội và ba mẹ. Vợ tôi cũng hòa lẫn vào cái vui của góc bếp nho nhỏ và vui quanh năm. Tôi luôn có một gia đình dễ thương nhờ có góc bếp tròn trịa. Ôi hạnh phúc đơn sơ mà ấm áp.

Gửi từ email Kim Dung - oonguyenkim

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền đc sử dụng trong chương trình tại forum nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn.


 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top