Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giá lòng mình có thể bình yên hơn

2017-06-15 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Có những nỗi buồn chẳng rõ lí do cứ lưu luyến và khắc khoải trong lòng. Nhiều lúc thấy cô đơn đến tột cùng mà lại chẳng thiết tìm ai đó để tâm sự. Cứ im lặng như thế, cứ bình thản như thế để giấu đi những con sóng lòng đang cuộn trào nơi đáy ngực. Cô đơn nhiều quá khiến người ta hóa ra quen và cũng chẳng cần ai để tâm sự.

***

Nhiều lúc bước chân ra phố, hòa vào dòng người bước vội ngoài kia, bỗng nhiên cũng thấy mình như bị cuốn vào dòng bon chen vội vã mà không hay. Thấy người đi ta cũng đi. Thấy người vội ta cũng vội theo. Cuộc đời là những cuộc rượt đuổi như thế...

Có những buổi tan tầm, dừng chân bên một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đứng giữa trăm ngàn người xa lạ mới thấy mình nhỏ bé và lạc lõng vô cùng. Ta nhớ ra mình từng chờ đợi một người mà chẳng biết đến bao giờ sẽ gặp lại, rồi đèn xanh bật, mỗi người một hướng rời đi. Ta chợt nghe tim mình mong manh đến lạ!

Có những cuộc chia tay vội vã, chỉ trong một cái nháy mắt đã không còn thấy nhau nữa rồi. Ta bỗng sợ là kẻ ở lại, người chất chứa bao nỗi buồn mà chẳng chia sẻ được cùng ai. Người cứ bước vô tình, còn ta thì cứ đăm đắm nhìn vào đôi chân ấy. Ta sợ cái nắng chiều u uất phủ kín lối ai về. Sợ cơn mưa giăng mắc nơi đáy hồn chưa khi nào thôi phiền muộn. Ta sợ lắm giữa dòng đời mình ta chơi vơi lạc lõng, mình ta dừng chân mỏi mệt khi mọi người vẫn đang vội vã giữa tất tả kiếp người…

 Giá lòng mình có thể bình yên hơn

Có những ngày buồn tựa mưa rơi! Ngắm vài hạt mưa và nghe từng tiếng tí tách mà cũng thấy thổn thức lòng. Chợt nhớ về ai đó mang tên “người thương” với những kỉ niệm vấn vương cùng những ngày mưa buồn bã… Yêu thương lắm rồi tất cả cũng chỉ là những kỉ niệm buồn thôi! Đắm say lắm rồi cũng buông lơi nhau khi có người thứ ba xuất hiện…

Thế đấy! Có những niềm vui chưa kịp gọi thành tên đã vội vàng tan biến mất. Là mối tình chưa dám ngỏ cùng ai, là cánh phượng phai trong tập lưu bút bạc màu, là những đớn đau của những tiếng yêu đầu ngây ngô vụng dại… Tất cả đều ngược gió kéo về trong một chiều thất thểu những bước chân vô định. Chẳng trách ta lại nghĩ những chiếc lá nhẹ rơi như những phận đời bèo bọt của kiếp người…

Có những nỗi buồn chẳng rõ lí do cứ lưu luyến và khắc khoải trong lòng. Nhiều lúc thấy cô đơn đến tột cùng mà lại chẳng thiết tìm ai đó để tâm sự. Cứ im lặng như thế, cứ bình thản như thế để giấu đi những con sóng lòng đang cuộn trào nơi đáy ngực. Cô đơn nhiều quá khiến người ta hóa ra quen và cũng chẳng cần ai để tâm sự. Cái đáng sợ nhất không phải là một mình nếm trọn những cô đơn mà là để những nỗi cô đơn ấy thấm dần vào xương tủy. Để rồi khi muốn vứt bỏ nó đi để mà vô tư sống, vô tư cười như chẳng hề có chuyện gì xảy ra!

Và, có những ngày như thế, lòng ta bỗng thấy chông chênh đến lạ. Nhìn một chiếc lá nhẹ rơi hay một con đò xuôi chảy, một cánh bướm dập dờn bay trong u ám trời giông hay bồng bềnh bông lục bình biếc tím cũng đủ làm ta thấy mình nhỏ bé đến vô cùng giữa kiếp người lắm chao đảo chênh vênh… Những lúc ấy chỉ muốn mình giống bông cỏ dại mọc giữa ngàn hoa thắm. Tuy chẳng được hương sắc, chẳng được nâng niu nhưng nó lại cuồn cuộn một nguồn nội lực dồi dào. Cái mạnh mẽ của những bông cỏ dại làm lòng ta thanh thản hơn nhiều.

 Giá lòng mình có thể bình yên hơn

Giá có thể tựa mình vào gió làm đám mây lả lơi giữa bầu trời xanh thẳm…

Giá có thể làm những bông cỏ dại mọc trên những mảnh đất khô cằn vẫn tràn đầy sức sống.

Giá có thể bình yên mà nghe những tiếng khắc khoải trong lòng…

Và giá, ta mong được nhiều hơn thế cho những lúc chênh vênh!


© Hạnh Du – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa xuân sau cơn giông

Mùa xuân sau cơn giông

Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.

Cuộc sống bạn muốn là gì?

Cuộc sống bạn muốn là gì?

tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.

Đoạn đường cũ

Đoạn đường cũ

Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.

Đủ buồn để buông

Đủ buồn để buông

Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.

Tết xa quê

Tết xa quê

Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.

Viết để chữa lành

Viết để chữa lành

Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.

back to top