Gia đình là điểm tựa hạnh phúc
2017-07-08 01:20
Tác giả:
Hai tiếng gia đình nghe thật quen thuộc, thân thương. Ấy vậy mà không phải ai cũng may mắn có được hạnh phúc gia đình và không phải ai cũng hiểu hết, biết trân quý hai tiếng thiêng liêng ấy!
Lúc còn nhỏ, ta như chú chim non trong tổ ấm, mắt ngơ ngác nhìn, ngó nghiêng trời đất. Chỉ vài bước chân chập chững, ta lại vội vàng ôm chầm lấy bố mẹ. Suốt ngày ta cứ quấn quýt bên bố mẹ, chốc chốc lại hỏi bố đâu, mẹ đâu. Ta cảm thấy yên tâm, thích thú biết bao nhiêu khi được ở trong ngôi nhà nhỏ bé của mình.
Một ngày, ta thấy giọng mình bắt đầu có những điều khác lạ. Cái áo, cái quần mẹ mới mua cho ta tháng trước giờ đã ngắn cũn cỡn. Rồi ta hoài nghi về những lời bố mẹ vẫn thường nói hay dặn dò, nhắc nhở; cảm thấy thật khó chịu, thậm chí muốn bỏ nhà đi khi bị bố mẹ trách mắng. Ta thấy ngôi nhà lâu nay mình ở sao mà chật chội, chẳng có gì mới lạ, hấp dẫn. Bước chân ta háo hức khi được đi học, đi làm ở một miền đất hứa xa xôi, nơi mà ta chưa hề đặt chân tới. Trong đầu ta toàn là những dự định, ước mơ bay bổng tuyệt vời.
Rồi khi ở đất khách quê người, lòng ta lại nao nao nhớ về những hình ảnh, kỷ niệm bên gia đình. Nhớ sao cái ngõ đất hai bên rào giậu tươi xanh dẫn bước chân ta vào nhà. Nhớ sao cái ao trước sân, chiều chiều gió lùa mát rượi. Nhớ lắm mảnh vườn, mẹ trồng nào cà nào cải và cả bụi mía óng mật giáp bờ giếng. Nhớ nhất là bữa cơm gia đình, cả nhà ngồi quây quần trên chiếc chiếu cũ, mọi người vui vẻ ăn trong tiếng nói cười rôm rả,… Chỉ nghĩ đến những kỷ niệm giản đơn vậy thôi cũng đủ sưởi ấm lòng ta nơi đất khách, để rồi ta lại có niềm tin, động lực để theo đuổi ước mơ của mình bằng những hành trang từ trường lớp, gia đình.
Trong cuộc sống bộn bề, mấy ai lại không cảm thấy chông chênh, bất an khi ở xa gia đình. Lúc gặp khó khăn hay đứng trước những thử thách, ta lại ước giá như có bố mẹ ở bên nâng đỡ như ta hồi còn chập chững bước. Giá như được bố mẹ lắng lo, chăm sóc, không phải bon chen kiếm sống như hồi còn đi học ngày hai bữa về nhà ăn cơm. Giá như được sống hồn nhiên, chân thật như chính mình của ngày xưa trong căn nhà mộc mạc, nhỏ bé ấy. Nhưng ta cũng biết rằng, hàng ngày, bố mẹ vẫn dõi theo bước chân ta, vẫn dang rộng vòng tay tha thứ, chào đón mà không đòi hỏi ta bất cứ điều gì. Ta thèm bược bố la mắng khi phạm phải sai lầm. Ta thèm được ôm lấy mẹ khóc nức nở, được mẹ dỗ dành, vuốt ve từng lọn tóc mềm như những ngày thơ bé bị trẻ lớn bắt nạt.
Mãi dấn thân đua chen trong cuộc sống này, một ngày bước chân ta mệt nhoài. Những thứ bấy lâu ta ước mơ, đeo đuổi đôi khi lại trở nên xa lạ, vô nghĩa. Lòng ta không còn muộn phiền trước những đắn đo được mất. Ta mong sao được trở về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Được nắm đôi bàn tay da đã đồi mồi, nhăn nheo của bố mẹ. Được ngồi cùng với anh em trong nhà ăn một bữa cơm đạm bạc. Được mỗi sáng mỗi chiều chăm sóc cho khu vườn quen thuộc, nơi một thời đã in dấu bước chân ta. Mong ước ấy cứ dai dẳng, sâu đậm dần trong trái tim ta ngay cả khi ta đã có một gia đình nhỏ bé của riêng mình.
Có ai đó đã từng nói rằng: Người ta có rất nhiều nơi để đến nhưng chỉ có một chốn để quay về, đó là gia đình. Gia đình là điểm tựa quan trọng nhất, nơi đầu tiên và cũng là nơi cuối cùng khiến cho ta cảm thấy hạnh phúc. Vậy nên, chúng ta hãy biết thương yêu, quý trọng gia đình của mình.
© Nguyễn Đình Thu – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thói quen của anh
Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.
Tình yêu là chữa lành vết thương
Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.
Ấm áp trà gừng
Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.
Vết sẹo trong tim
Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.
Hương biển
Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.
Những con người trong nắng
Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa
Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh
Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.
Giữa những câu chuyện đời
Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.
Sài Gòn ưu tư
Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.
Cái tên
Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.