Gặp lại bà nội tôi
2021-08-02 01:22
Tác giả: Lê Thành
blogradio.vn - Tôi nhớ lại ngày mình nhận tháng lương đầu, tôi hỏi bà: "Bà ơi, bà thích gì để cháu mua cho bà?". Bà mỉm cười và nói bà không thích gì cả.
***
Tôi khóc, khóc rất nhiều khi thấy họ đưa bà vào cái thùng trông rất kì cục. Bà vẫn vậy, khuôn mặt bà gầy gò, bộ răng đen nhánh của bà luôn làm tôi nhớ đến màu mực đen thời còn học cấp 1, cái thời vẫn còn mài mực để dây ra đầy quần áo. Trông bà vẫn vậy, vẫn cuốn chiếc khăn mỏ quạ truyền thống của các cụ ngày xưa trên đầu, vẫn khoác bộ áo cánh màu gụ, chỉ có khác là giờ đây người ta thay cái áo vá cũ bằng cái áo mới hơn. Cái áo mà mỗi lần bà lấy kim khâu vá tôi lại tự hứa với mình sẽ mua cho bà sau này khi tốt nghiệp đại học đi làm và được nhận tháng lương đầu của mình.
Tất cả vẫn vậy, chỉ có khác là giờ đây bà không còn la mắng hay vui đùa cùng tôi như trước nữa. Tôi nhớ bà mắng vì cái tội hay ăn vụng, ăn buổi thì, cũng nhớ những lần chỉ là nắm cơm nguội với muối lạc trước buổi nấu cơm chiều sao mà ngon đến thế. Nhớ những lần là trợ thủ giúp đủ thứ việc của bà mỗi lần chạy lúa, dọn sân, rửa rau, đun nước. Lại nhớ những lần đứng ngóng bà đi chùa ngày rằm hay mồng một về, để lại tranh nhau ông oản, miếng xôi với ông anh trai. Nhớ cả những lần bà vắng nhà mà sợ ma đến nỗi đi đâu cũng dắt con chó Micky lững thững đi theo đợi bà về mới chịu thả ra.
Bà của tôi giờ đây không nói được nữa, hàm răng đen của bà không còn nhai trầu được nữa. Bà nằm đó bất động, mặc cho con cháu la hét, gào thét. Tôi thấy mắt mình nhoà đi, một thứ nước man mát, mằn mặn lăn trên má rồi xuống khoé miệng. Họ buộc lên đầu tôi cái khăn mà họ xé ra từ tấm vải mới mua về như thể vải ăn nhà hàng vậy, trắng tuốt. Bố mẹ tôi thì khoác lên những bộ áo kì cục như thể được lấy ra từ chiếc màn tuyn màu trắng. Cậu anh trai tôi sao hôm nay ngoan thế nhỉ? Hắn vẫn là người cãi bà nhiều nhất, đứa cháu cứng cổ nhất không chịu nghe bao giờ. Vậy mà hắn giờ cũng đang ngồi thu lu bên cạnh như thể đang nghe bà kể chuyện các cụ ngày xưa vậy. Giờ thì nghe thấy tiếng nhạc nhưng không phải là tiếng nhạc trong các buổi cưới xin, cỗ bàn, nó lại khó nghe đến kỳ lạ.
Họ đang đạy nắp thùng lại, chắc bà lại muốn chơi trò trốn tìm của tôi ngày xưa đây mà, tôi thoáng nghĩ trong đầu, rồi nảy ra ý định ú oà cho bà phải giật mình tỉnh giấc. Tôi chạy lại để mở cái nắp ra như những lần chơi trốn tìm với mấy thằng bạn hàng xóm ngày trước. Nhưng tôi không thể cạy nó ra được, nó quá nặng với sức vóc của một chú nhóc như tôi. Rồi chợt có ai đó kéo tôi lùi lại phía sau, họ đặt lên cái thùng những cây nến và đốt cháy chúng lên, một vài người chuẩn bị khiêng đi. Miệng tôi muốn nói nhưng cứ nghẹn ứ ở cổ họng, không thể cất lên thành lời. Trong sâu thẳm tôi như muốn thét lên: KHÔNG!KHÔNG!KHÔÔÔNG!!! không ai được mang bà đi đâu hết, bà ơi!!!
Tôi lớn lên trên vùng quê nghèo nên những nắm xôi, những ông oản, những gói phần mỗi khi bà đi chùa về dường như là một niềm vui sướng khôn tả như bao đứa trẻ khác. Những bài học đầu tiên về niềm tự hào quê hương, đất nước, về tình yêu thương con người tôi đều được học từ bà.
Lớn hơn một chút tôi nhận ra những điều mâu thuẫn trong cái thế giới này và không ngừng đặt câu hỏi tại sao. “Bà ơi! Tại sao lại có trăng khuyết bà nhỉ?”. Những câu hỏi như vậy được tôi hỏi bà không biết là bao nhiêu nữa. Bà không phải là nhà bác học thông thái nhưng những câu truyện về gấu ăn trăng hay những bài đồng dao, mồng một lưỡi chai, mồng hai lá lúa luôn làm cho tôi thấy thú vị, dễ nhớ! Lớn hơn chút nữa thắc mắc của tôi không chỉ dừng lại ở lĩnh vực khoa học tự nhiên mà còn cả khoa học xã hội. Tôi hay gặp những tình huống khó xử với bạn bè, với thầy cô và mỗi lần như vậy tôi lại đến bên bà để được giải đáp.
Thời gian cứ thế trôi đi, hình ảnh người bà vĩ đại đã luôn theo tôi những ngày thơ bé, suốt những năm tháng thuở cắp sách tới trường, thôi thúc tôi học hành và là động lực mạnh mẽ giúp tôi thi đỗ đại học. Tôi luôn tự hứa với mình sau khi tốt nghiệp đại học ra trường, tôi sẽ mua cho bà một cái cối giã trầu, mua cho bà cái khăn mỏ quạ mới để bà buộc trông đẹp hơn, hay mua cho bà cái áo mới màu gụ, thi thoảng phiên chợ mua cho bà bánh tai bèo, bánh hòn mà bà vẫn thích. Tôi nhớ lại ngày mình nhận tháng lương đầu, tôi hỏi bà: "Bà ơi, bà thích gì để cháu mua cho bà?". Bà mỉm cười và nói bà không thích gì cả.
Giờ đây tôi mới thấy mình đúng là chú bé thật hồn nhiên, tôi có thể mua cho bà hàng đống áo mới, hàng tá bánh tai bèo nhưng bà đã không bao giờ ăn được nữa. Tôi gật gù trong góc nhà vừa khóc vừa nghĩ về một điều ước duy nhất, mong ước nhỏ nhoi lúc này chỉ được nghe giọng bà nói thêm một lần thôi, bà ơi! Tôi như thét lên trong sâu thẳm, trước mặt tôi là mọi thứ đều nhoà đi, trắng loá. "Có đứa nào ở nhà không? Thằng H, thằng Th chưa ngủ dậy à?". Tôi bật dậy, người ướt đẫm mồ hôi mặc dù nhiệt độ buổi sáng mùa đông này vẫn dưới 20 độ. Không phải là khung cảnh kỳ dị lúc trước, mọi thứ đều thân quen trong ngôi nhà cho tôi thấy cảm giác bình an. “Thế là tôi vừa mơ ngủ ư? hay chính tôi đang nằm mơ đây?” Tôi tự hỏi mình. Nhìn đồng hồ đã 8h30 sáng, tôi mới chợt nhận ra hôm nay là sáng thứ 7, được nghỉ cuối tuần nên tôi đã về nhà từ tối qua. Vậy là tôi đã mơ, tất cả chỉ là một giấc mơ. Lòng tôi reo vui tột độ, tôi luống cuống bật khỏi chiếc chăn, suýt ngã, rồi chạy ùa ra sân như cậu bé ngày nào ngóng bà đi chùa về. Bà vẫn túi xôi, ông oản trên tay, tôi chạy đến ôm chầm lấy bà và bắt đầu thấy man mát trên hai gò má, rồi lại thấy vị mằn mặn nhưng lần này là khóc vì hạnh phúc!
…
Thời gian trôi đi, thấm thoát cũng đã mấy năm sau ngày bà mất, tôi vội vàng thu xếp những công việc buổi cuối tuần để đưa cô con gái nhỏ về quê ăn giỗ. Con trẻ rất hồn nhiên vô tư, rất vui vẻ sung sướng vì lâu lâu mới được về quê chơi. Tôi nhớ lại tối qua khi đọc bài viết về bà, bố lại khóc, con gái đến bên bố hỏi:
- Tại sao bố khóc?
- Bố nhớ bà nội của bố con ạ! – Tôi trả lời.
- Bà nội bố ở quê ạ hay bà ở đâu, sao bố không gọi điện cho bà?
- Ừm! bà nội bố ở quê con ạ! Nhưng bố không gặp được bà nữa rồi! - Tôi đã cố gắng không khóc nhưng không sao kìm được nước mắt.
- Bố nín đi, con cho bố một điều ước để bố được gặp bà nhé! Bố nhắm mắt lại đi
Tôi mỉm cười rồi ôm chặt cô con gái vào lòng. Tôi không nhắm mắt như điều ước của con gái bởi tôi biết mình đã may mắn có được điều ước đó một lần rồi!
© Lê Thành - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Người thương mình sẽ luôn dõi theo mình, dù họ không còn bên mình nữa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một tình yêu kéo dài suốt một đời
Tình yêu của họ ngọt ngào, đáng yêu và chân thành, nhưng họ không còn là những con người như khi họ mới gặp nhau. Cô yêu Alex hết lòng, nhưng cô không thể phủ nhận rằng con đường của họ đang rẽ hướng.
Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…
Khi thu một lần nữa quay về, cô đã mười tám, lứa tuổi dễ bị rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc này cô nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào.
Viết cho tuổi mười tám
Khủng hoảng tuổi đôi mươi đến thật nhanh, nhiều khi, việc giao tiếp với người khác mỗi ngày cũng làm chúng thấy cạn kiệt năng lượng, lạc lõng. Thì ra, cái giá phải trả cho ước mơ cũng rất đắt, những thứ tốt đẹp, lung linh thì chưa bao giờ " miễn phí".
Đôi tay người bạn
Bạn hiền ơi! Cho tôi mượn đôi tay Để tôi nắm đôi bàn tay người bạn Dẫu mai đây có xa thì vẫn nhớ Nhớ đến lúc này, tay xiết chặt lấy tay…
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba