Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những năm tháng ấy cùng Radio – Kỷ niệm một thời để nhớ

2021-03-15 01:27

Tác giả: Anh Đức


blogradio.vn - “Nghề nói trên đài – nghề nấu những món ăn tinh thần không làm thính giả ấm bụng nhưng có thể giúp thính giả ấm lòng, họ sẽ nấu bằng sự cố gắng tốt nhất có thể bằng tâm thế ngày mai sẽ nấu ngon hơn ngày hôm nay, ngày hôm nay sẽ nấu ngon hơn ngày hôm qua”.

***

“Đây là tiếng nói Việt Nam, phát thanh từ Hà Nội thủ đô nước Việt Nam dân chủ cộng hoà”, câu nói quen thuộc trên làn sóng radio đã đi sâu vào trong tiềm thức của bao thế hệ người dân Việt Nam. Ngày nay, công nghệ truyền thông tuy đã có những sự phát triển lớn mạnh về cả nội dung lẫn hình thức nhưng radio vẫn chiếm một vị trí nhất định trong lòng công chúng đặc biệt là với những con người từng và đã từng cống hiến cho làn sóng phát thanh. Cuốn sách “Những năm tháng ấy cùng Radio” của tác giả Thu Thanh là cuốn nhật ký về những kỷ niệm khó quên của tác giả khi gắn bó với radio. Thông qua cuốn sách này, cô đã lan toả được tình yêu radio của mình đến với tất cả mọi người đặc biệt là các bạn độc giả trẻ.

Toàn bộ tác phẩm là sự trải lòng của tác giả - người đã có 7 năm gắn bó với làn sóng phát thanh, từ những ngày đầu chập chững bước vào nghề nhưng bằng sự nỗ lực của bản thân cùng với sự giúp đỡ của anh, chị, em bạn bè đồng nghiệp, tác giả đã đạt được những thành công nhất định trong công việc của mình. Không chỉ dừng lại ở đó, đây còn là câu chuyện xoay quanh những con người đang nỗ lực ngày đêm vì một tình yêu chung mang tên Radio.

Ngay từ những trang sách đầu tiên, người đọc đã cảm nhận được tình yêu của cô đối với công việc báo chí, tác giả đã tâm sự rằng: từ khi còn nhỏ qua những cuốn tạp chí HTV của Đài truyền hình TP.HCM, cô đã có ước mơ cháy bỏng với công việc dẫn chương trình, ước mơ đó cứ lớn dần qua từng ngày, từng giờ. Năm lớp 9, cô thi đỗ vào đội tuyển học sinh giỏi văn của tỉnh và đến hết năm lớp 12, cô đã trúng tuyển vào khoa báo chí của trường Đại học Khoa học Xã hội Nhân văn TP.HCM. Chính tại đây đã ươm mầm thêm cho tác giả một tình yêu lớn hơn với nghề nghiệp, cô đã có nhiều cơ hội học hỏi thêm kinh nghiệm từ những người đi trước. Gia đình cũng đóng góp một phần không thể thiếu để tác giả có được những bước trưởng thành trong công việc, họ là hậu phương vững chắc để cô tự tin vững bước trên con đường nghề nghiệp.

Cơ duyên đến với radio của tác giả cũng rất tình cờ, vào một ngày tháng 10, cô nhận được tin nhắn của một chị bạn khoá trên rủ đi casting cho vị trí phát thanh viên của VOV. Mặc dù đã từng tham gia vào rất nhiều những dự án liên quan đến phát thanh nhưng chính bản thân tác giả cũng thừa nhận “Radio chưa bao giờ là lĩnh vực nghề nghiệp muốn theo đuổi” bởi ước mơ của cô muốn trở thành một biên tập viên truyền hình. Kết quả cô được chọn để bổ sung nhân sự cho cho dự án kênh VOV Giao thông – FM 91 Mhz sắp ra mắt tại TP.HCM. Thông qua giọng văn đầy chất tự sự và tâm tình của tác giả, bạn đọc đã dần cảm nhận được tình yêu của cô với công việc của những người phát thanh viên cùng với đó là một chút lo lắng hồi hộp khi lần đầu tiên được làm việc cùng với đội ngũ chuyên nghiệp. Dòng tin nhắn tháng 10 đó đã trở thành “chiếc chìa khoá mở mối duyên lành đưa Radio chính thức bước vào cuộc đời tôi”

Những ngày không quên trên làn sóng phát thanh - sang đến phần này, với giọng văn thủ thỉ tâm tình cùng lối kể chuyện hóm hỉnh. Tác giả đã mang đến cho bạn đọc những góc nhìn đa chiều về công việc của những người “nổi tiếng ẩn hình” cùng với những trải nghiệm đáng nhớ trong nghề của cô. Khi làm việc tại đây, tác giả được trải nghiệm rất nhiều những vị trí khác nhau từ trực tổng đài viên, MC dẫn chương trình, viết kịch bản sản xuất… mỗi một vị trí đều mang đến cho cô những kỷ niệm khó quên.

Khi trở thành người dẫn chính trong ekip, cô đã truyền tải tới bạn đọc rất nhiều những dòng suy nghĩ của mình về nghề nói trên đài. Theo tác giả, công việc phát thanh viên cũng giống như một người làm nhiệm vụ truyền đạt, chia sẻ kiến thức, lan toả những thông điệp sống tích cực tới cộng đồng, mỗi câu chữ nói ra luôn luôn phải có sự chỉn chu để không gây hiểu lầm cho thính giả. Tác giả đã có một sự so sánh rất độc đáo khi cô cho rằng: “Nghề nói trên đài – nghề nấu những món ăn tinh thần không làm thính giả ấm bụng nhưng có thể giúp thính giả ấm lòng, họ sẽ nấu bằng sự cố gắng tốt nhất có thể bằng tâm thế ngày mai sẽ nấu ngon hơn ngày hôm nay, ngày hôm nay sẽ nấu ngon hơn ngày hôm qua”. Cách so sánh rất chân thực của tác giả giúp cho người đọc trân trọng hơn công việc của cô nói riêng cũng như của những người làm việc trên sóng phát thanh nói chung, đó là sự cố gắng không ngừng nghỉ bất kể ngày đêm của cô cũng như của cả ekip thực hiện để luôn mang đến những nội dung ngày càng phong phú cho khán thính giả.

Bên cạnh đó, thính giả cũng là chất xúc tác cho các kịch bản chương trình phát thanh trên sóng, cô rất yêu thích việc đọc thư của thính giả gửi về cho đài bởi nhờ đó mà cô có cơ hội được thấu hiểu suy nghĩ cảm xúc của từng nhân vật…từ những cánh thư của thính giả mà kịch bản của các chương trình trở nên hợp lý, logic, kết nối được những mạch cảm xúc với nhau. Một số câu chuyện đáng nhớ của thính giả mà tác giả đã gửi tới người đọc như: khi bác tài từng là con nghiện, chuyện tình nàng công an và anh chàng cascadeur, từ cabin của bác tài xế chở xe rác…mỗi một câu chuyện đều như một thỏi nam châm giúp cho nội dung các chương trình ngày càng trở nên thu hút hơn với khán giả.

Không chỉ dừng lại ở đó, tác giả cũng bày tỏ sự tri ân sâu sắc của mình tới những người đồng nghiệp đã giúp đỡ cô từng bước để cô trưởng thành hơn trên con đường nghề nghiệp của mình. Tác giả tâm sự “Yêu công việc và trân quý đồng nghiệp là tài sản lớn nhất mà tôi có được trong những năm tháng gắn bó cùng radio”, các độc giả cảm nhận được sự chân thành cùng của cô với những anh chị đồng nghiệp đi trước như: anh đạo diễn Lâm Minh Khôi, anh Duy Thanh, chị Mỹ Vân, chị Kim Chi, chị Tuyết Lan… đã không hề ngần ngại chỉ dẫn tác giả những lỗi còn thiếu xót trong công việc hay những người đồng nghiệp cùng thế hệ như Hải Triều – người vừa là đồng hương, đồng nghiệp thân thiết của cô khi tham gia dẫn chung. Nếu như nhìn rộng ra, cô đã coi tất cả những người đồng nghiệp của mình là một đại gia đình lớn với những con người đang nỗ lực ngày đêm không ngừng vì một tình yêu chung mang tên radio.

“Radio không phải là lựa chọn ban đầu của tôi, nhưng lại là cái duyên theo tôi suốt quãng đời tuổi trẻ. Tôi thương và quý radio – một tình thương sốc nổi , bồng bột, nhiệt huyết và chân thành”. Kết thúc cuốn sách cũng là kết thúc cuộc hành trình 7 năm của tác giả với làn sóng phát thanh, một lời chia tay để lại nhiều tiếc nuối trong lòng độc giả cũng như với chính tác giả, cô đã lại một lần nữa khẳng định sẽ không có cơ hội gặp lại những cảm xúc tinh khôi với nghề như ngày đầu gặp gỡ Radio ở tuổi 20. Điều này chứng tỏ tình cảm và sự trân trọng của tác giả dành cho radio vô cùng lớn.

Như chính thông điệp của cuốn sách đó là truyền cảm hứng tình yêu radio với tất cả các bạn độc giả, tác giả Thu Thanh đã thông qua từng trang sách để vẽ nên một bức tranh đa sắc màu về những con người đã và đang ngày đêm làm việc để mang đến những làn gió mới, những chương trình ngày càng phong phú trên sóng phát thanh cho khán thính giả trên toàn quốc, đồng thời tác giả cũng muốn tạo thêm những nguồn động lực cho những bạn sinh viên trong ngành báo chí nói riêng: hãy cứ dũng cảm theo đuổi ước mơ, tự tin với công việc mà mình đã chọn, không ngừng học hỏi và tìm hiểu thêm nhiều những kiến thức mới. Những sự phấn đấu đó chắc chắn sẽ mang đến những thành công cho các bạn.

© Anh Đức - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 696: Sống hiên ngang như một cái cây dù cuộc đời quật mình tơi tả

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top