Em yêu anh mà quên cách yêu bản thân mình
2023-01-21 01:25
Tác giả:
Mị Hồ
blogradio.vn - Ngày hôm nay không hiểu sao em không còn biện lý do nào được cho anh nữa, em không còn tìm thấy lý do nào cho sự ở lại của em nữa. Em chợt thấy thương mình, một tình thương chợt lóe lên. Tình thương ấy nói với em rằng trong suốt cuộc hành trình của chúng ta, thứ em có thể làm duy nhất, để thể hiện tình yêu dành cho bản thân chính là dừng lại. Dừng lại đón nhận mùa chia ly theo lẽ tự nhiên, điều gì đến là điều nên đến.
***
Đêm nay gió mùa về se sắt lạnh, lạnh buốt xoáy vào từng mạch cảm xúc trong em. Em lại không ngủ được, không biết từ bao giờ một đứa chỉ cần đặt lưng xuống là có thể ngủ như em lại không thể chợp mắt. Chỉ cần nhắm mắt là nỗi tủi thân cùng những khúc mắc về chuyện tình giữa anh và em, lại như một sợi dây leo, quấn lấy tâm chí khiến em nghẹt thở. Em sợ giấc ngủ, sợ phải đối diện với những nghi hoặc về câu nói anh yêu em, em sợ những giấc mơ về sự chia xa khiến mình choàng tỉnh giữa đêm, và rồi em ôm lấy mình khóc tới sáng. Giấc mơ chia xa ấy nó không đến chỉ một lần.
Có một câu hát cứ văng vẳng bên tai em “mùa đông là quá lạnh để có thể chia tay”, đúng vậy đông rất lạnh, nó lạnh đến mức người hạnh phúc có thể được sưởi ấm thì càng thấy ấm áp, còn người cô đơn thì càng cảm thấy cô đơn. Cái lạnh của mùa đông càng khiến em dễ tủi thân và không còn dũng khí để muốn ôm lấy tình yêu đầy gai của mình nữa.
Em ôm trong mình trái tim đầy vết xước từ những tình yêu trước, những vết xước ấy dạy em thận trọng trước khi bắt đầu một mối quan hệ, dạy em trân trọng khi trong một mối quan hệ và dạy em cách đặt bản thân sau tất cả. Em đem sự thận trọng ấy đến bên anh, em dùng hết sức để có thể vỗ về, kéo dài, nâng niu và duy trì đoạn tình cảm này, như thể bù đắp những trẻ con và thương tổn cho năm tháng cũ. Thế nhưng, em vẫn lại ôm lấy tổn thương về mình. Rốt cuộc em vẫn không hiểu mình sai từ đâu?
Là em sai từ đâu để những lúc tranh cãi anh chỉ còn những lời trách cứ, những nóng nảy, những lời nói khó nghe xoáy tận tim em. Những lời nói làm em đau và sững sờ đến mức em không thể hít thở nổi.
Tình yêu của em là một thứ chiếm hữu ích kỉ, thế nhưng em buộc phải hiểu chuyện, để anh thoải mái với những cuộc vui. Ngay cả vào những ngày quan trọng nhất của chúng mình hay những ngày em cần anh nhất. Anh còn nhớ không, hôm em đi tiếp khách đến say mèm, đồng nghiệp em gọi cho anh, anh nói: “Nhà anh đang có khách, người đồng nghiệp ấy đưa em về đi, nếu không thì để em tự về”. Và em đã tự về.
Anh còn nhớ không ngày em đau bụng khi tới tháng, anh cả ngày không một lời hỏi thăm, em chủ động gọi vì sợ anh có việc gì, anh nói do anh đang bận nhậu cùng bạn thân. Anh còn nhớ không lúc mình chiến tranh lạnh đến đỉnh điểm, xa nhau suốt một tuần. Một tuần ấy em như bị ngàn mũi dao cứa nơi đáy tim, em bất an và rối bời, em không kìm lòng nổi tìm đến anh, anh nói anh đang cùng anh em họ hàng gặp mặt.
Anh vẫn thường không nghĩ gì nhiều như thế. Mặc cho em tự khóc và lau đi nước mắt rồi thiếp đi trong mệt nhoài. Khi giông tố trong lòng tự em vỗ về xong, anh xuất hiện như chưa có gì nói anh không cố ý.
Những lúc ấy, em cảm thấy hình như chỉ có em chạy đua trong cuộc tình này vậy. Rõ ràng là anh ngỏ lời và dùng tâm sức thể hiện tình yêu đến em, khiến em cảm động, mà sao giờ như chỉ mình em yêu đơn phương anh mà thôi? Nhưng em lựa chọn bỏ qua trái tim đang rỉ máu, tiếp tục ôm lấy anh, biện hàng ngàn lý do cho sự nóng nảy của anh, dung túng cho cả việc anh không còn trân trọng em như thuở ban đầu nữa.
Anh còn nhớ cái ngày em bị tai nạn, đầu óc em hoảng loạn, thứ em có thể làm duy nhất là bấm số gọi cho anh. Thứ em nhận được sau 5 cuộc gọi nhỡ chỉ là tiếng tắt máy đầy tuyệt tình từ phía anh. Em đã tự chạy xe đến công ty và khóc rất lâu. Anh vẫn thường bận như thế.
Anh có nhớ không, những ngày dẫu mệt nhoài em vẫn cố tràn đầy năng lượng kể cho anh biết bao chuyện trên trời dưới đất khiến anh vui. Anh nói em trẻ con nói nhiều, anh bỏ em lại chạy đi cafe cùng bạn. Những lúc em muốn được dỗ dành, anh nói em tập người lớn đi, rằng tình yêu trưởng thành không ai như thế cả.
Em lặng im và thôi không còn thói quen muốn kể anh nghe những điều em gặp phải. Em thấy mình thật phiền phức. Từ bao giờ em không biết nữa, nhưng em luôn nhìn tâm trạng và sắc mặt anh mỗi lần chúng ta bên cạnh nhau để nói chuyện.
Anh nói với em tình yêu là cả sự chờ đợi. Nhìn người khác tay trong tay, viên mãn cùng nhau tiến vào lễ đường. Họ quyết định bên nhau, che chở cho nhau dẫu thời gian bên nhau chỉ vài năm. Em lựa chọn dẹp qua thanh xuân của bản thân, dẹp qua ước mơ được mặc váy cưới năm 27 tuổi, dẹp qua sự chạnh lòng chờ đợi anh. Mọi người hỏi em lý do của sự chờ đợi là gì, em không biết, ở thời điểm hiện tại anh có sự nghiệp, anh ngoài 30, nhưng em vẫn chờ như những gì anh bảo rằng em phải đợi.
Em bao dung, cố chấp và tha thứ, chấp nhận bên anh, tự góp nhặt và chữa lành tổn thương cho chính mình suốt 4 năm. Thế nhưng không hiểu sao hôm nay nhiều sự nhỏ nhặt cùng kéo về trong tâm trí em, tình yêu của em lại khiến em bật khóc.
Em yêu anh rõ ràng như thế nhưng câu nói anh yêu em ngày nào, em không còn cảm nhận được tình yêu của anh nữa.
Em sợ chia xa, nhưng ở bên nhau thế này em cảm giác bất an, lo sợ đến cùng cực. Em thấy như mình cầm một nắm cát, càng nắm chặt nó càng chảy thật nhanh, trôi tuột qua từng kẽ tay của em.
Em yêu anh mà quên đi cách yêu chính bản thân mình. Em sợ anh tổn thương, áp lực mà quên đi sự bình yên của em. Em yêu anh mà lại quên không hỏi liệu anh có còn cần tình yêu ấy hay không.
Ngày hôm nay không hiểu sao em không còn biện lý do nào được cho anh nữa, em không còn tìm thấy lý do nào cho sự ở lại của em nữa. Em chợt thấy thương mình, một tình thương chợt lóe lên. Tình thương ấy nói với em rằng trong suốt cuộc hành trình của chúng ta, thứ em có thể làm duy nhất, để thể hiện tình yêu dành cho bản thân chính là dừng lại. Dừng lại đón nhận mùa chia ly theo lẽ tự nhiên, điều gì đến là điều nên đến.
© Mị Hồ - blogradio.vn
Xem thêm: Có lẽ đã đến lúc để quên em | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.









