Em yêu anh mà quên cách yêu bản thân mình
2023-01-21 01:25
Tác giả:
Mị Hồ
blogradio.vn - Ngày hôm nay không hiểu sao em không còn biện lý do nào được cho anh nữa, em không còn tìm thấy lý do nào cho sự ở lại của em nữa. Em chợt thấy thương mình, một tình thương chợt lóe lên. Tình thương ấy nói với em rằng trong suốt cuộc hành trình của chúng ta, thứ em có thể làm duy nhất, để thể hiện tình yêu dành cho bản thân chính là dừng lại. Dừng lại đón nhận mùa chia ly theo lẽ tự nhiên, điều gì đến là điều nên đến.
***
Đêm nay gió mùa về se sắt lạnh, lạnh buốt xoáy vào từng mạch cảm xúc trong em. Em lại không ngủ được, không biết từ bao giờ một đứa chỉ cần đặt lưng xuống là có thể ngủ như em lại không thể chợp mắt. Chỉ cần nhắm mắt là nỗi tủi thân cùng những khúc mắc về chuyện tình giữa anh và em, lại như một sợi dây leo, quấn lấy tâm chí khiến em nghẹt thở. Em sợ giấc ngủ, sợ phải đối diện với những nghi hoặc về câu nói anh yêu em, em sợ những giấc mơ về sự chia xa khiến mình choàng tỉnh giữa đêm, và rồi em ôm lấy mình khóc tới sáng. Giấc mơ chia xa ấy nó không đến chỉ một lần.
Có một câu hát cứ văng vẳng bên tai em “mùa đông là quá lạnh để có thể chia tay”, đúng vậy đông rất lạnh, nó lạnh đến mức người hạnh phúc có thể được sưởi ấm thì càng thấy ấm áp, còn người cô đơn thì càng cảm thấy cô đơn. Cái lạnh của mùa đông càng khiến em dễ tủi thân và không còn dũng khí để muốn ôm lấy tình yêu đầy gai của mình nữa.
Em ôm trong mình trái tim đầy vết xước từ những tình yêu trước, những vết xước ấy dạy em thận trọng trước khi bắt đầu một mối quan hệ, dạy em trân trọng khi trong một mối quan hệ và dạy em cách đặt bản thân sau tất cả. Em đem sự thận trọng ấy đến bên anh, em dùng hết sức để có thể vỗ về, kéo dài, nâng niu và duy trì đoạn tình cảm này, như thể bù đắp những trẻ con và thương tổn cho năm tháng cũ. Thế nhưng, em vẫn lại ôm lấy tổn thương về mình. Rốt cuộc em vẫn không hiểu mình sai từ đâu?
Là em sai từ đâu để những lúc tranh cãi anh chỉ còn những lời trách cứ, những nóng nảy, những lời nói khó nghe xoáy tận tim em. Những lời nói làm em đau và sững sờ đến mức em không thể hít thở nổi.
Tình yêu của em là một thứ chiếm hữu ích kỉ, thế nhưng em buộc phải hiểu chuyện, để anh thoải mái với những cuộc vui. Ngay cả vào những ngày quan trọng nhất của chúng mình hay những ngày em cần anh nhất. Anh còn nhớ không, hôm em đi tiếp khách đến say mèm, đồng nghiệp em gọi cho anh, anh nói: “Nhà anh đang có khách, người đồng nghiệp ấy đưa em về đi, nếu không thì để em tự về”. Và em đã tự về.
Anh còn nhớ không ngày em đau bụng khi tới tháng, anh cả ngày không một lời hỏi thăm, em chủ động gọi vì sợ anh có việc gì, anh nói do anh đang bận nhậu cùng bạn thân. Anh còn nhớ không lúc mình chiến tranh lạnh đến đỉnh điểm, xa nhau suốt một tuần. Một tuần ấy em như bị ngàn mũi dao cứa nơi đáy tim, em bất an và rối bời, em không kìm lòng nổi tìm đến anh, anh nói anh đang cùng anh em họ hàng gặp mặt.
Anh vẫn thường không nghĩ gì nhiều như thế. Mặc cho em tự khóc và lau đi nước mắt rồi thiếp đi trong mệt nhoài. Khi giông tố trong lòng tự em vỗ về xong, anh xuất hiện như chưa có gì nói anh không cố ý.
Những lúc ấy, em cảm thấy hình như chỉ có em chạy đua trong cuộc tình này vậy. Rõ ràng là anh ngỏ lời và dùng tâm sức thể hiện tình yêu đến em, khiến em cảm động, mà sao giờ như chỉ mình em yêu đơn phương anh mà thôi? Nhưng em lựa chọn bỏ qua trái tim đang rỉ máu, tiếp tục ôm lấy anh, biện hàng ngàn lý do cho sự nóng nảy của anh, dung túng cho cả việc anh không còn trân trọng em như thuở ban đầu nữa.
Anh còn nhớ cái ngày em bị tai nạn, đầu óc em hoảng loạn, thứ em có thể làm duy nhất là bấm số gọi cho anh. Thứ em nhận được sau 5 cuộc gọi nhỡ chỉ là tiếng tắt máy đầy tuyệt tình từ phía anh. Em đã tự chạy xe đến công ty và khóc rất lâu. Anh vẫn thường bận như thế.
Anh có nhớ không, những ngày dẫu mệt nhoài em vẫn cố tràn đầy năng lượng kể cho anh biết bao chuyện trên trời dưới đất khiến anh vui. Anh nói em trẻ con nói nhiều, anh bỏ em lại chạy đi cafe cùng bạn. Những lúc em muốn được dỗ dành, anh nói em tập người lớn đi, rằng tình yêu trưởng thành không ai như thế cả.
Em lặng im và thôi không còn thói quen muốn kể anh nghe những điều em gặp phải. Em thấy mình thật phiền phức. Từ bao giờ em không biết nữa, nhưng em luôn nhìn tâm trạng và sắc mặt anh mỗi lần chúng ta bên cạnh nhau để nói chuyện.
Anh nói với em tình yêu là cả sự chờ đợi. Nhìn người khác tay trong tay, viên mãn cùng nhau tiến vào lễ đường. Họ quyết định bên nhau, che chở cho nhau dẫu thời gian bên nhau chỉ vài năm. Em lựa chọn dẹp qua thanh xuân của bản thân, dẹp qua ước mơ được mặc váy cưới năm 27 tuổi, dẹp qua sự chạnh lòng chờ đợi anh. Mọi người hỏi em lý do của sự chờ đợi là gì, em không biết, ở thời điểm hiện tại anh có sự nghiệp, anh ngoài 30, nhưng em vẫn chờ như những gì anh bảo rằng em phải đợi.
Em bao dung, cố chấp và tha thứ, chấp nhận bên anh, tự góp nhặt và chữa lành tổn thương cho chính mình suốt 4 năm. Thế nhưng không hiểu sao hôm nay nhiều sự nhỏ nhặt cùng kéo về trong tâm trí em, tình yêu của em lại khiến em bật khóc.
Em yêu anh rõ ràng như thế nhưng câu nói anh yêu em ngày nào, em không còn cảm nhận được tình yêu của anh nữa.
Em sợ chia xa, nhưng ở bên nhau thế này em cảm giác bất an, lo sợ đến cùng cực. Em thấy như mình cầm một nắm cát, càng nắm chặt nó càng chảy thật nhanh, trôi tuột qua từng kẽ tay của em.
Em yêu anh mà quên đi cách yêu chính bản thân mình. Em sợ anh tổn thương, áp lực mà quên đi sự bình yên của em. Em yêu anh mà lại quên không hỏi liệu anh có còn cần tình yêu ấy hay không.
Ngày hôm nay không hiểu sao em không còn biện lý do nào được cho anh nữa, em không còn tìm thấy lý do nào cho sự ở lại của em nữa. Em chợt thấy thương mình, một tình thương chợt lóe lên. Tình thương ấy nói với em rằng trong suốt cuộc hành trình của chúng ta, thứ em có thể làm duy nhất, để thể hiện tình yêu dành cho bản thân chính là dừng lại. Dừng lại đón nhận mùa chia ly theo lẽ tự nhiên, điều gì đến là điều nên đến.
© Mị Hồ - blogradio.vn
Xem thêm: Có lẽ đã đến lúc để quên em | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.









