Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em, đơn giản em là em thôi!

2021-06-18 01:30

Tác giả: Hieu Dang


blogradio.vn - Tôi nắm tay em, tôi cũng không hiểu dũng cảm từ đâu mà tôi làm được việc đó, em khắc giật mình nhưng không hề dứt tay ra, chắc em hiểu tôi. Chúng tôi ngồi xuống cái ghế đá cũ, cũng chẳng có chuyện gì khác để nói khi mà trái tim tôi và em đều đang đập mạnh hơn, hồi hộp hơn, có lẽ chúng tôi đang cùng nhau đón nhận cảm xúc đầu đời đó

***

Ngày tôi bước vào ngưỡng cửa trường đại học, mọi cái đều lạ lẫm với một học sinh ngoại tỉnh như tôi, cái lớp cấp 3 nhiều tiếng cười đùa, được thay bằng lớp đại học với các bạn ở hầu hết các tỉnh, và trong số phân nửa các bạn nữ ấy, có em.

Chúng tôi học, chơi và dần quen nhau, như một điều tất yếu của những đứa hợp tính hợp nết, nhóm tôi có 8 người, cả nam và nữ dần dần quen và chơi với nhau nhiều hơn. Thời gian, cứ lặng lẽ trôi, thời gian cũng ghi đậm những dấu ấn của tình bạn đẹp đẽ, của cái tuổi đời vui vẻ hồn nhiên. Nhưng với em, thời gian đầu của thời đại học, em lại hứng chịu một nỗi đau quá lớn, em mất đi người Cha đáng kính, cũng có nghĩa là lấy đi của em nụ cười hồn nhiên trước đó, cuộc đời thật nghiệt ngã với người con gái nhỏ bé như em, tôi thầm nhủ.

Những ngày sau đó, em đi học luôn trong lặng lẽ, em ít cười hơn, em ít nói hơn nhưng ở em vẫn chất chứa nghị lực của người con gái vùng quê ấy. Cũng như những bạn khác, chúng tôi chỉ biết động viên em, người bạn trong nhóm để em có thể có đủ động lực cho những ngày tháng còn nhiều khó khăn phía trước. Cha mất, mẹ làm nông, để duy trì kinh phí học hành ở giảng đường lại đẩy em vào cuộc chiến mới, cuộc chiến học và kiếm tiền để học. Những buổi đi chơi với chúng tôi thưa dần, em rong ruổi trên chiếc xe đạp cũ, để đi làm gia sư, công việc mà rất nhiều sinh viên lựa chọn sau những giờ học trên giảng đường.

Ngày ấy, tôi thuê phòng trọ gần trường và đi bộ đi học, còn em ở xa hơn nên phải đi xe đạp. Những ngày phải học cả buổi sáng và chiều, chúng tôi thường hay rủ nhau vào phòng trọ của tôi để cùng nấu ăn trưa, nói ăn trưa cho sang, chứ ngày đó gói mì và ít rau cũng xong bữa, nhưng chúng tôi có thời gian tán gẫu với bao chuyện trên trời, dưới biển mà tụi sinh viên chúng tôi có thể nghĩ ra. Cứ thế, thời gian sinh viên trôi đi trong những tiếng nói, tiếng cười của tình bạn đẹp. Thời gian cũng làm em vơi đi nỗi buồn mất cha, nhưng lại mang đến sự vất vả và đổ lên dáng người nhỏ bé ấy, để rồi em quay cuồng cho công việc học, gia sư.

Tôi đỗ đại học sau 1 năm ôn luyện, nên dù học cùng lớp, gọi là bạn nhưng tôi hơn em một tuổi, tôi được Cha, người Bộ đội về hưu dạy dỗ những điều hay lẽ phải, những điều nên làm và không nên làm trong cuộc sống, và cũng may tôi lãnh hội được khá nhiều từ những điều tốt đẹp ấy. Tôi tập trung học, ngoài giờ học là tôi chơi thể thao. Và như một quy luật của cuộc sống, xúc cảm của người con trai mới lớn trong tôi đã hướng về em từ lúc nào mà tôi cũng chẳng hay biết.

Những ngày nắng hè Tháng tư, dù chưa quá nóng nhưng cũng là khoảng thời gian để ta thu dọn đồ của mùa đông, hành động nhỏ nhưng lại ghi dấu ấn tình cảm của em và tôi. Tôi lên chơi, em rủ tôi đi gửi đồ mùa đông ở nhà người quen cách đó không xa, tất nhiên tôi không thể chối từ, và cũng ga lăng bê luôn đồ cho "bạn". Dưới hàng cây bạch đàn, bên cạnh là con sông nhỏ đang có nước chảy róc rách, như tô thêm cho câu chuyện mà cả hai tán gẫu trên đường đi. Gửi đồ xong, chúng tôi quay trở về nhà trọ của em, vẫn con đường ấy, nhưng chúng tôi như đi chậm hơn, chẳng hiểu để đón nhận những cơn gió mát đầu hè hay để chúng tôi được bước cùng nhau nhiều hơn vào buổi tối ấy.

Tôi nắm tay em, tôi cũng không hiểu dũng cảm từ đâu mà tôi làm được việc đó, em khắc giật mình nhưng không hề dứt tay ra, chắc em hiểu tôi. Chúng tôi ngồi xuống cái ghế đá cũ, cũng chẳng có chuyện gì khác để nói khi mà trái tim tôi và em đều đang đập mạnh hơn, hồi hộp hơn, có lẽ chúng tôi đang cùng nhau đón nhận cảm xúc đầu đời đó, chúng tôi nhớ mãi cái ngày 26/04 năm ấy, ngày trái tim tôi đã in hình em vào đó.

Kể từ ngày 26/04 ấy, em không còn đơn bóng trên chiếc xe đạp đi dạy thêm ấy nữa, tôi dù bận mấy, nhưng thời biểu luôn để trống để đưa em đi dạy thêm. Con đường đi dạy như ngắn hơn khi cả hai chúng tôi cùng đi, câu chuyện trong những buổi đi dạy của em không khác nhau là mấy.

Em bảo: Em vào dạy, 3 tiếng đấy, anh cứ đi về ăn tối xong, rồi quay lại đón em cũng được

Ừ, em cứ vào dạy đi!

Em chỉ gọi tôi là "Anh", khi mà chỉ có hai đứa với nhau thôi!

Nhưng tôi làm sao về và ăn khi em vẫn đói để dạy học sinh? Để em đi vào nhà học sinh hẳn, tôi lặng lẽ đạp xe ra cái hồ gần đó và ngồi vậy. Cơn gió mát và tiếng sóng vỗ bờ là những gì tôi cảm nhận được trong suốt 3 tiếng ấy, thế mà tôi vẫn cảm thấy như thời gian trôi rất nhanh dù cái bụng đang kêu đói cồn cào.

Tôi đến nhà học sinh, trước giờ nghỉ của em khoảng 15 phút, chào phụ huynh và học sinh ra về, em lại lên xe và chúng tôi đi về. Em lên phòng, quay lại nhìn và chào tôi, trong ánh mắt em, tôi hiểu chan chứa tình yêu thương, tôi chẳng cảm thấy mệt, chẳng đói và lại rất vui, vui vì sao thì chỉ có con tim mới trả lời được.

Cứ như vậy, tôi và em vẫn miệt mài cho sự nghiệp đèn sách, vẫn cùng em đi dạy thêm. Tôi, em và nhóm bạn vẫn chơi vậy mà các bạn không hề hay biết, trái tim em và tôi đã đập cùng 1 nhịp. Ra trường, tôi đi làm ngay sau đó, còn em tiếp tục đèn sách thêm hơn 1 năm cho chuyên ngày kế toán mà em ấp ủ. Nhưng tình yêu của chúng tôi cũng đã sang trang mới, khi không còn xe đạp ngày ấy nữa, tôi đã được bố mẹ mua một chiếc xe Wave & cho những tháng ngày bươn chải đầu đời.

Em, người phụ nữ bé nhỏ nhưng đầy nghị lực, em không hoa mỹ và bóng bảy nhưng trong em toát lên vẻ đẹp đến kiêu sa. Tôi luôn tự nhủ, mong rằng cuộc đời này đừng bao giờ mang đến cho em nỗi buồn nào nữa, tôi sẽ vì em, bù đắp cho em, người con gái đầy nghị lực đã chiếm trọn trái tim tôi!

© Hieu Dang - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Em giữ mùa hè của tôi đi nhé! Còn tôi sẽ giữ em trong trái tim mình

Hieu Dang

Tôi sinh ra và lớn lên ở quê Lúa, nơi có những cánh đồng thẳng cánh cò bay, có những câu chuyện hay về Những cô gái năm tấn. Tôi yêu thể thao, yêu viết và những cái gì thuộc về thiên nhiên

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tiến bước về phía trái tim

Tiến bước về phía trái tim

Vê ra xa mẹ Đức nhưng trái tim cô luôn có bóng hình mẹ luôn ngập tràn tình yêu dành cho mẹ, cô xa nước Đức nhưng đất nước thứ nhất của cô luôn hiện diện trong bóng hình cô, từ mái tóc, đôi mắt, giọng nói và cả máu đang chảy trong cơ thể của cô nữa.

Lời hứa tháng mười (Phần 4)

Lời hứa tháng mười (Phần 4)

Huy nắm chặt điện thoại trong tay, trái tim đập vang dữ dội. Cô ấy khóc sao? Mộc luôn là cô gái cứng rắn, cậu chỉ thấy cô ấy khóc một lần duy nhất ở buổi sinh nhật bất ngờ hôm ấy. Chuyện gì đã khiến cô ấy phải khóc, càng nghĩ đến cậu cảm thấy càng lo lắng.

Con yêu ba nhiều lắm ba à

Con yêu ba nhiều lắm ba à

Ngày mẹ đồng ý kết hôn là ngày hạnh phúc nhất với ba, rồi ngày biết tin có con là ngày vui nhất của ba. Và ngày con chào đời lại là ngày đau buồn nhất của ba. Chưa bao giờ con thấy ba khóc trước mặt con và bà ngoại.

Nếu muốn tiết kiệm tiền, hãy bắt đầu từ 10 điều nhỏ này

Nếu muốn tiết kiệm tiền, hãy bắt đầu từ 10 điều nhỏ này

Dưới đây là 10 điều nhỏ có thể giúp bạn phát triển thói quen tiết kiệm tiền theo thời gian.

Chuyện tình như mơ

Chuyện tình như mơ

Viết làm gì một nỗi niềm riêng Màu giăng lối ta đi trong niềm nhớ

Anh người em từng thương

Anh người em từng thương

Em chưa kể câu chuyện cũ cho anh nghe vì em biết khi kể lại nhưng chuyện cũ lại khơi về quá khứ lại khiến mình tự trách và buồn nhiều hơn. Kể ra rồi cũng chẳng thay đổi được gì cả, nếu có chắc mình đã tua đi tua lại chuyện ấy hơn trăm vạn lần rồi. Chuyện của anh cũng thế thôi…

3 tháng đầu năm chỉ là

3 tháng đầu năm chỉ là "nháp", kể từ tháng 5, 3 con giáp này bứt phá trong công việc, tình tiền song hành thuận lợi

Trong thời gian tới, những con giáp này có cơ hội lấy lại những gì đã mất.

Lấm tấm cơn mưa

Lấm tấm cơn mưa

Cô nghĩ hoa có thể làm được như vậy, những cánh hoa mong manh dịu dàng quá đỗi kia và cả vô số những hạt nước li ti được đọng lại trên đó sẽ nhắc người ta về những điều thiện lương của cuộc sống. Sẽ nhắc người ta về tình yêu thương giữa con người và con người với nhau trong cuộc sống

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

back to top