Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em bây giờ em không còn nhớ anh nhiều như trước nữa

2021-12-09 01:30

Tác giả: Nguyệt Hoàng


blogradio.vn - Giờ đây em đã thấy mình trưởng thành và chín chắn hơn xưa nhiều lắm. Quan trọng hơn là em không còn nhớ anh nhiều như trước nữa. Đi qua những con đường, dừng chân ở đâu đó, nước mắt em không còn rơi khi nghĩ về những kỉ niệm của hai ta. Có nghe ai nhắc đến tên anh, em chỉ cười rồi quay lưng bước đi. Em thôi không còn suy tư hay nghĩ vu vơ về anh nữa.

***

Một mối tình khiến ta khắc cốt ghi tâm, không phải là mối tình đầu tiên. Mà chính là mối tình khiến bản thân thay đổi và trưởng thành hơn. Cuộc đời này không có có khái niệm quên một ai đó chỉ là khi nhìn thấy họ nhưng trong lòng ta lại thấy bình yên đến lạ.

“Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi.

Mây vô tình, mây mãi vẫn bay.

Trăng vô tình, trăng đùa với gió.

Người vô tình, sao hiểu thấu lòng tôi"

Cho em gọi anh một tiếng "Anh" nhé. Có lẽ đây là lần cuối cùng những yêu thương này em dành và gửi đến anh. Tiếng gọi “Anh”, em đã muốn gọi từ lâu nhưng cứ gần nhau em không thể cất thành lời được. Không gọi là tình yêu nhưng cũng không phải chỉ dừng lại ở tình cảm đơn thuần, anh và em có thể gọi nhau là gì nhỉ?

Tình cảm này không thể gọi tên. Với em đó là tình yêu thật sự, mối tình đầu mơ mộng, chân thật và trong sáng. Những lúc nhớ đến anh, em chỉ biết hồi tưởng và chờ đợi, có lúc cười thầm rồi lại thoáng một chút suy tư và xen lẫn là nỗi buồn vu vơ nữa. Vẫn biết không là gì của nhau, không một lời hứa về tương lai, anh cũng chưa từng trao cho em những câu nói yêu thương nhưng sao em vẫn giữ mãi những cảm xúc và tình yêu lớn dành cho anh.

đông_-_63

Nhưng có lẽ giờ đây em không còn như thế nữa, tình cảm dành cho anh đã phai nhạt theo năm tháng. Thời gian đã làm tan biến đi sự mãnh liệt của cái gọi là tình yêu, em đã hiểu mình là gì trong trái tim anh. Em không đủ mạnh mẽ để theo đuổi tình yêu ấy nữa đâu anh à.

Hẳn anh cũng đã hiểu tình yêu của em đã thắm thiết như thế nào khi cạnh anh, nhưng chính anh, anh đã làm cho nó tan biến và lụi tàn vì sự vô tâm và hờ hững. Người ta thường nói, tình đơn phương không có kết quả chỉ làm cho mình thêm đau khổ và mệt mỏi hơn mà thôi. 

Em đã từng sống như vậy, đau khổ và tuyệt vọng. Nhưng có nói như thế nào thì anh vẫn là người mà em yêu nhất trong cuộc đời này, những kỉ niệm, niềm vui dù là nhỏ nhoi giữa anh và em, nó làm em không thể quên anh được. 

Mỗi khi những cơn gió đông về, những giọt mưa thi nhau rơi dưới hiên nhà, trong lòng em cảm thấy trống trải vô cùng. Lúc ấy, hình ảnh của anh lại tràn ngập trong em, trái tim em lại nhói đau, nhớ anh và cần anh biết bao nhiêu. Những giọt mưa đang cào xé trái tim em, em ngột ngạt và vô định, giữa cuộc sống xô bồ này, em là ai, ai sẽ cần em. Đến lúc nào em mới tìm cho mình một bến đỗ bình yên, và lúc nào, chính xác là bao giờ em mới có thể quên được anh.

Em và anh không phải là một tình yêu định mệnh cũng không phải quen nhau như duyên phận. Em yêu anh vì chúng ta quá gần nhau, từ một tình bạn đơn thuần và rồi tình cảm dần dần vun đắp như người ta vẫn nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. 

Em là kiểu con gái khó gần, rất khó để tạo dựng những mối quan hệ mới vì thế em chỉ có thể mở lòng khi biết anh là người đáng để em tin tưởng và cho em cảm giác an toàn khi bên cạnh. Anh có mặt những lúc em cần, quan tâm và che chở cho em, cho em nụ cười và niềm vui mà trước đây em chưa bao giờ có, em đã vui và hạnh phúc như thế. Và rồi tình yêu đã gõ cửa trái tim em lúc nào cũng không hay biết. 

dong_-_36

Nhưng ai nào đâu biết, sợi tơ hồng ấy chỉ có nửa chữ duyên “Anh vô tình vẽ hoa, vẽ lá. Em đa tình tưởng đó là mùa xuân”. Cứ tưởng ta sẽ hạnh phúc nắm tay đi hết quãng đường dài, hóa ra chỉ mình em tự đa tình. Anh chỉ là một cơn gió thoáng qua, rồi dừng lại thưởng thức một mùi hương lạ trong khu vườn bí mật mà thôi. 

Chỉ một khoảnh khắc, anh đã rời xa em. Em đã tự ngộ nhận về tình yêu ấy, anh đã đi để lại trong em cả một khoảng trời rộng lớn, tất cả bị bao phủ bởi một màn đêm không có lối thoát.

“Đánh rơi một ánh mắt cơn say theo cả đời

Đánh rơi một nỗi nhớ nhặt lại ngàn tổn thương”.

Nếu như lúc trước anh đừng đến, đừng gây nhớ thương cho em thì giờ đây giọt lệ sầu đâu có vương trên hàng mi ấy. Em đã khóc, em đã đau khổ đến mức có thể chết đi bởi anh , lần đầu tiên em đã yêu thật sự, mối tình đầu cay đắng đến tột cùng. Những tổn thương mà anh mạng lại cho em, nhờ anh mà em có, em sẽ không bao giờ quên, em không bao giờ tha thứ cho anh, em đã tự dặn lòng mình như thế. 

Yêu rồi nhớ, rồi xa và rồi lại hận. Cái vòng tuần hoàn này sẽ mãi mãi không thể tách rời, và thực chất tình yêu là vậy mà. Nói là hận anh, ghét anh nhưng mỗi khi chạm mặt ở đâu đó, nghe ai nhắc đến tên anh thì trái tim em lại thổn thức, lại đập nhanh hơn, rồi lại tự hỏi “Anh bây giờ ra sao? Anh sống như thế nào?”. Những câu hỏi thật ngây thơ và vô nghĩa phải không anh? Anh bây giờ có cần em quan tâm như thế đâu, không có em, anh vẫn sống tốt, anh luôn luôn là như thế mà.

Có thể, người ta sẽ cho rằng điều này là ngốc nghếch, là vô nghĩa. Nhưng bởi vì đó là tình yêu, cho nên bằng cách nào đó mọi điều đều sẽ đúng. Có những tình yêu là vậy, người ta chỉ biết lặng lẽ nhìn đối phương bước ra khỏi cuộc đời mình, không níu kéo, không oán trách, không hờn giận. Dù có thể trong lòng là hàng ngàn bão tố, nhưng vẫn đành lòng buông tay.

ho_-_57

Giờ đây em đã thấy mình trưởng thành và chín chắn hơn xưa nhiều lắm. Quan trọng hơn là em không còn nhớ anh nhiều như trước nữa. Đi qua những con đường, dừng chân ở đâu đó, nước mắt em không còn rơi khi nghĩ về những kỉ niệm của hai ta. Có nghe ai nhắc đến tên anh, em chỉ cười rồi quay lưng bước đi. Em thôi không còn suy tư hay nghĩ vu vơ về anh nữa.

Cuộc sống là vô thường, người với người là một sự hữu duyên, và em với anh có duyên nhưng không nợ. Nên hai ta dừng lại ở đoạn đường ngắn này rồi rẽ ngang về hai lối để tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. 

Không gian vắng lặng, một mình trong những góc nhỏ của cuộc sống em thấy mình nhỏ bé và vô định. Thời gian giống như một con tàu không phanh, muốn níu giữ trong mình một cái gì đó, một khoảnh khắc nhỏ, hạnh phúc của hai ta nhưng cũng cảm thấy nặng nề và xa xôi quá. Em sẽ gom nhặt lại những kí ức và nỗi buồn về anh để giấu vào trong một chiếc hộp bí mật.

“Em về điểm phấn tô son

Ngạo với nhân gian một nụ cười”.

Em sẽ yêu thương mình nhiều hơn, học cách cười nhiều hơn dù nó không còn trọn vẹn như trước. Em sẽ chờ đón yêu thương và hạnh phúc dành riêng cho mình.

“Đủ nắng thì hoa sẽ nở

Đủ gió thì chong chóng sẽ quay

Và đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy”.

© Nguyệt Hoàng - blogradio.vn

Xem thêm: Nhân lúc tớ vẫn còn thích cậu, cậu có thể đừng bỏ lỡ tớ được không? | Radio Tình Yêu

Nguyệt Hoàng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top