Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dấu Chân Online 21: Hành trình 7500km vòng quanh đất Mỹ

2011-07-08 17:39

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Ở nhà lâu lâu thấy ngứa chân, tôi lại thèm khoác ba lô đi thăm một loạt các vườn quốc gia của Mỹ, rồi tiện chân đi dọc theo Maya Route của người da đỏ vòng Trung Mỹ. Vốn chả thích đi đâu một mình lủi thủi nên tôi cũng rủ thêm các bạn đi cùng. Cũng như những chuyến đi khác, ban đầu cũng nhiều người đăng ký nhưng đến sát giờ khởi hành luôn rơi rụng khá nhiều, lần này thì có cả một đám bạn hẹn bay từ tận VN sang nữa, nhưng rồi kết quả cũng như mọi khi

Xuất phát một mình từ Toronto, tôi hẹn với một số bạn tại Los Angeles và Las Vegas

Từ Toronto có thể mua vé dễ dàng bay thẳng qua LA với giá gần 300$ / một chiều, nhưng với tinh thần của dân bụi "tiết kiệm để xây dựng tổ quốc XHCN" nên tôi chọn đường bay từ Buffalo qua LA với giá vé 165. Chặng Toronto- sân bay Buffalo tôi chọn xe bus của hãng Megabus.com. Hãng này đang quảng cáo khá mạnh, bạn chỉ cần mua vé sớm trước khoảng 2 tháng và hên chút là có thể kiếm được vé tới New York (và nhiều tuyến khác nữa) với giá chỉ đúng 1 đô, tuy nhiên chạy tới Buffalo dưới 200 km nhưng giá vé vẫn luôn luôn là 2 dollar.

Xe xuất phát từ bến lúc gần 10 giờ tối, trên xe khá văn minh là có cả Wi Fi không mất tiền, tốc độ không được nhanh như xài cable ở nhà nhưng vẫn dư sức vào FB kết nối với bạn bè. Sau khoảng 2 tiếng xe tới biên giới Mỹ, buổi đêm nên cửa khẩu khá vắng vẻ, xe bus lại đi riêng một làn nên chả phải đợi ai cả. Tại đây tất cả hành khách phải xuống xe và vác tất cả hành lý của mình xếp thành một hàng làm thủ tục nhập cảnh Mỹ . Chuyến đi một tháng trời qua 5 nước coi như bắt đầu từ đây mà trong passport của tôi mới chỉ có mỗi visa Mỹ.

Quá nửa đem tôi đã có mặt ở sân bay Buffalo để rồi rạng sáng bay transit qua New Jersey tới LA .

Cũng như những lần trước sang Mỹ, đặt chân đến sân bay Los Angeles lần này tôi vẫn nhận ngay ra một sự khác biết khá rõ ràng giữa Mỹ và Canada: đúng là Mỹ nằm gần đường xích đạo hơn nên các bạn có nước da ngăm đen cũng luôn luôn nhiều hơn. Trong lúc ngồi ở sân bay LA chờ một người bạn là Ba Gai ra đón, tôi có cả gần tiếng nói chuyện tào lao với mấy bạn đi cùng một đại gia đình hơn 2 chục người, tuy cổ đeo dây xích vàng chóe, mặt mũi hầm hố nhưng xem ra các bạn cũng nhẹ nhàng chứ không đáng sợ như lời mọi người vẫn đồn .

Xe Ba Gai tới đón là chúng tôi đi ngay vào downtown để xin visa ở Lãnh sự quán Guatemala. Bốn nước Trung Mỹ gồm Guatemala, Honduras, El Salvador và Nicaragua cách đây mấy năm ký một hiệp ước chung nên khách du lịch ta chỉ cần xin visa du lịch của một nước là có thể vào được cả 3 nước kia, nhưng lưu ý khi đi xin phải nói rõ rằng mình cần loại visa có tên là CA-4 thì mới có công dụng như vậy, và xin visa CA-4 của nước nào thì phải vào nước đó trước.

Ngồi điền đơn, nộp 2 ảnh và 25$, trình bày 1-2 câu thì lãnh sự đồng ý cấp cho vào trưa ngày hôm sau. Về nhà Ba Gai được cho ăn cơm với món dưa cải muối cực ngon mua từ tận dưới quận Cam về, cơm xong ngồi luyên thuyên với chồng BG một hồi lâu nữa là vừa hết ngày đầu tiên của chuyến đi. Ba Gai thực ra cũng đã chuẩn bị cho chuyến đi này từ hơn hai tháng trước, nhưng đến phút cuối lại bận việc gia đình nên không đi được, thành ra chỉ còn Chánh, em trai của BG sẽ đi cùng với chúng tôi quãng đường hơn 10 ngày trên đất Mỹ.

Sáng hôm sau, chạy quanh LA một lúc rồi chúng tôi ra thẳng Lãnh sự quán Guatemala vào gần giờ trưa. Nhận visa, đóng dấu. quay về qua nhà Chánh lấy một số đồ dùng, hai anh em thẳng hướng Las Vegas mà tiến.

Đường xá đoạn này cũng chả có gì đặc biệt, qua khỏi dãy núi trước mặt kia là hoang mạc kéo dài tới tận bang Nevada.Chuyến này chúng tôi chạy con xe Subaru mới 2 tuổi của Chánh nên cũng đỡ được khoản thuê xe, hơn nữa lại có thanh niên trẻ khỏe lái xe nên trung niên chỉ việc ngồi lim dim nghe mấy bản cải lương yêu thích của Chánh và ngủ gà ngủ gật :

Quãng đường gần 5 tiếng từ San Bernardino, California tới Las Vegas khá bằng phẳng, chỉ có một chuyện đáng nhớ là chúng tôi dại dột chui vào đổ xăng ở một cây xăng không tên ven đường quãng giữa hoang mạc nên bị chém tận 4$/gallon, trong khi cách đó hơn chục km là mấy cây xăng khác với giá có 3$/gal . Ai bảo là chỉ lơ ngơ ở Việt Nam thì mới bị chặt chém đâu nhỉ

Chạy tà tà đến xế chiều thì hai anh em cũng tới Las Vegas. "Sin City" chính là sân nhà của Lễ, người bạn trẻ đã lăn lội cùng chúng tôi trong suốt chuyến đi Nam Mỹ dài một tháng rưỡi hồi cuối năm 2008. Lễ đã thuê sẵn phòng cho chúng tôi trong casino Circus Circus. Ở Las Vegas có một điểm đặc biệt là giá tiền phòng ở các casino lớn đôi khi rẻ hơn nhiều so với ở các hotel nhỏ hoặc motel xa trung tâm. Lý do đơn giản là các casino tìm mọi cách câu khách, họ cho thuê phòng và các giá dịch vụ khác rẻ đi, nhưng lại thu nhiều ở phần casino. Giá phòng doulble ở Circus Circus chỉ có hơn 2 chục đồng một ngày, rẻ đến bất ngờ, tuy nhiên wi-fi lại tính riêng tới tận 12$/ngày, chắc để khách khỏi nằm nhà online mà dành thời gian đó "vào xới ".

Như đã hẹn, Netwalker cũng đã bay từ Boston qua đây đợi chúng tôi từ đêm trước. Trong lúc chờ đợi 2 bạn kia tại parking của casino, chúng tôi thấy một loạt dăm bảy chiếc xe độ trông rất khủng. Chủ mấy xe là một đám các anh giai trông rất bặm trợn, trạm trổ đầy người, râu ria trông như băng đảng trong film Hollywood. Tôi chỉ xin phép chụp ảnh thôi chứ cũng chả dám hỏi han gì nhiều, nhưng đoán là mấy anh đem xe đi dự triển lãm hay hội hè gì đó :

Buổi tôi hôm đó, ba người chúng tôi được thổ dân Lễ dẫn đi chơi quanh Las Vegas. Đầu tiên chúng tôi vào khu downtown cũ. Những casino to, rộng và nổi tiếng, được xây dựng về sau này nằm một loạt dọc theo con phố chính của Las Vegas chạy dài ra phía ngoài , trong khu phố cũ chỉ còn những casino nhỏ, ra đời từ khi thủa khai sinh ra trung tâm cờ bạc Las Vegas . Buổi tối ở đây có những Light Show do đèn chiếu thẳng lên trần của phố đi bộ :



Lễ dẫn chúng tôi đi thăm tiếp Las Vegas . Những casino lớn là nổi tiếng như MGM, Mirage, Ceasar, Bellagio, Paris, Venice ... đều nằm dọc hai bên đường của đại lộ chính. Các chú hề đứng cửa mời khách vào casino, các nghệ sỹ đường phố thổi kèn và bán đĩa xen giữa những Light Show. sÁnh sáng và hình ảnh thay đổi theo tiếng nhạc trông khá ngoạn mục. Chúng tôi đi bộ xuyên qua nhiều sòng bạc. Các casino sát vách ở đây đều thông liền với nhau và nối với những casino bên kia đường bằng những cầu vượt dành riêng cho người đi bộ.

Khắp nơi đều có những biển quảng cáo của mọi hãng hàng hiệu nổi tiếng nhất trên thế giới, giá cả cũng tương đối dễ chịu so với những nơi khác, kèm theo là các hình thức khuyến mãi giảm giá, theo như thổ dân Lễ nói chuyện thì cứ mua nhiều hoặc mua lần 2 trở đi là lại được giảm giá nữa, thậm chí mua với một số tiền lớn còn được mặc cả.

Chúng tôi ra đường ngắm cảnh Lá Vegas về đêm, thực ra muốn chụp ảnh đêm ở đây cho đẹp thì phải leo lên tầng cao của một tòa nhà nào đó chụp xuống, sau đó làlà kéo nhau đi xem nhạc nước ngay trước cửa Ceasar và Bellagio. Buổi tối ở đây đài phun nước cứ hoạt động 15 phút rồi lại nghỉ 15 phút, nước phun lên cao thấp theo mấy điệu nhạc cổ điển:



Chúng tôi vào một casino mà chủ yếu là toàn người bản xứ vào chơi bạc, quán ăn ở đây có menu gồm 1 đĩa to trên đó có 1 miếng bít tết to bằng bàn tay, một ít khoai tây chiên và salat gì nữa giá 3,99$, chưa thấy đâu rẻ bằng. Tuy menu này chỉ cho bữa sáng nhưng nhờ có sự quen thuộc của thổ dân nên 12 giờ đêm cũng được coi là sáng .

Buổi sáng hôm sau , ba người chúng tôi kéo nhau đi thăm Death Valley.

Death Valley nằm giữa hai bang Nevada và California, nhưng phần lớn diện tích của thung lũng này nằm trên đất Cali . Từ Las Vegas đến Death Valley khoảng 300 km đi mất hơn 3 tiếng .Dọc hai bên đường đi là những trang trại nhưng chả thấy trồng trọt gì mà chỉ thấy vài trại ngựa, chắc tại đất hoang mạc quá cằn khô . Đáng nhớ nhất là có một quãng đường thẳng tắp giữa hoang mạc dài tới gần 36 km, thẳng đến mức không cần giữ tay lái thì xe vẫn đi hết một mạch cả 36 km đó . Vào sát Death Valley thì có mấy dãy núi nho nhỏ :

Được coi là công viên Quốc Gia nhưng vì đường giao thông xuyên qua thung lũng khá nhiều nên ở đây không có người bán vé và soát vé mà chỉ có máy bán vé tự động. Đã vào tháng 9, trời nắng nhưng không có cái nóng khủng khiếp lên tới gần năm chục độ C như mùa hè. Không khí ở Death Valley rất sạch và nóng nên làm cho ánh nắng mặt trời càng dễ nung nóng bề mặt của thung lũng, nhiệt độ mùa hè ở đây đã có lúc lên tới mức kỷ lục là 57oC . Dọc đường đi thỉnh thoảng còn gặp những biển cảnh báo cho lái xe rằng ở vùng này động cơ xe rất dễ bị quá tải.

Đáy của thung lũng là một bề mặt phẳng rộng mênh mông mà điểm thấp nhất là Badwater . Chúng tôi dừng xe ở bên vệ đường rồi đi bộ vào xem cái cánh đồng nhìn từ xa trông phẳng lỳ đó ra sao. Quãng đi bộ vào gần nhất tính từ đường cũng khoảng 500 mét . Để vào được đó, chúng tôi phải đi qua những bụi cây cỏ khô lúp xúp, lẫn với những lớp muối trắng mỏng đóng thành từng lớp mà khi chân giẫm lên phát ra những tiếng động vui tai :

Vào tận nơi mới thấy bề mặt cũng không hoàn toàn băng phẳng, mà là những miếng đất lẫn với muối khô nứt nẻ, có nét nào đó hao hao giống với Salar de Uyuni bên Bolivia (nhưng vẻ đẹp thì còn kém rất xa). Vậy là chúng tôi đã tới điểm thấp nhất của Bắc Mỹ : 85 mét dưới mực nước biển

Đi thêm một đoạn không xa nữa, chúng tôi thấy những toa xe nhỏ, dấu tích của một mỏ khai thác bạc thời xa xưa:

Tới quá trưa, chúng tôi chạy ngang qua những đụn cát nổi tiếng của Death Valley. Những đụn cát này nếu chịu khó đợi đến chiều, khi có những tia nắng xiên tạo ra bóng đổ, sẽ làm nổi bật lên những khoảng tối, sáng và nhất là những đường tự nhiên cong tuyệt đẹp. Nhưng vì ít thời gian nên chúng tôi chỉ đứng từ xa chup vào, đó cũng là một ví du tiêu biểu về cái thiệt thòi của việc "cưỡi ngựa xem hoa" suốt cả chuyến đi vội vã này của chúng tôi :

Từ vùng đồi cát chúng tôi đi thăm Death Valley Ranch hay còn được gọi là Scotty’s Castle. Khỏang cách từ vùng đồi cát tới đây cũng tầm 70 km, mà bình xăng xe chạy từ Las Vegas cũng đã gần cạn nên chúng tôi phải dừng lại đổ xăng ở một trạm xăng mặc dù giá khá đắt . Trạm xăng này là trạm duy nhất chúng tôi gặp trên quãng đường hơn 100km trong thung lũng nên cũng chả có lựa chọn nào khác.

Scotty’s castle nằm đúng trên đường ranh giới giữa hai bang Cali và Nevada. Tuy được gọi là castle nhưng trên thực tế đây là một biệt thự lớn được xây vào đầu thế kỷ 20 theo kiến trúc Tây Ba Nha do những đại gia định lập mỏ đào vàng trong thung lũng bỏ tiền ra xây.

Vì ở biệt lập tại một nơi hẻo lánh như vậy nên nước và (thủy)điện đều được lấy từ con suối trên dãy núi sau lâu đài. Ngày nay đây trở thành nơi cho du khách tới tham quan, muốn có người hướng dẫn thì phải mua vé riêng, chúng tôi chụp ảnh phía cửa trước rồi ra phía sau, leo lên gác chuông, vào sân vườn thoải mái mà không thấy ai hỏi vé:


Rồi cũng đến lúc phải quay trở lại Las Vegas trên con đường phẳng lì thẳng tắp...


(DCOL 21 được chuyển tải từ ghi chép 7500 km trên đất Mỹ. Mexico, Guatemala, Honduras và Belize bằng "chicken bus" của tác giả Anh Già từ diễn đàn Phuot.com)

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top